Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 243: Tìm Kiếm
“Chuyện này, …”
Cậu bé lâm vào khó xử, rốt cuộc chuyện này là sao, thật hay là dối, cậu đã thấy ánh mắt của những người dân rõ ràng họ đều nhìn như thể người điên mà, nhưng người phụ nữ này không giống nói dối, cha mẹ chưa từng nói, bà ngoại chưa từng dạy, cậu không biết rốt cuộc phải làm như thế nào cả.
Cậu thương cho người phụ nữ ấy, tay lau nước mắt mãi không cạn, nhưng cậu vô cùng khó xử, ậm ừ rồi chẳng biết phải làm sao.
Nhìn người phụ nữ ấy khóc cậu cũng sắp khóc, bất lực khó xử thế như bây giờ.
Nếu điều này là thật thì thế giới đâu đẹp như lời mà cha mẹ thường nói, b·ắt c·óc buôn người rốt cuộc mọi chuyện thế nào, g·iết người nghiền thây ai ác thế, là thật là giả nói thế nào.
“Cô nín đi xin đừng khóc nữa.” Tay lau nước mắt miệng bi thương, thế giới quan như vỡ nát, là thực là giả đứng bên nào?
Bất lực, tuyệt vọng, thương cảm, đã có giây phút cậu cảm thấy như có thể nhấc bổng cả thế giới, giờ đây cậu chỉ muốn trốn về bên bà.
An ủi mãi nước mắt vẫn cứ rơi, càng đồng cảm thì lại càng đau khổ.
“Bà ngoại.” Quay đầu nhìn lại bà lão đã đứng đó, cậu bé chạy ra ôm lấy bà.
“Người cao quý ngài đừng đi, người cao quý ngài đừng đi mà.” Cô gái lăn ra ngã xuống dưới đất, ôm lấy chân của cậu bé dựa mặt vào mà gào khóc.
“Làm ơn cứu lấy chồng tôi, làm ơn trả lại con tôi, tôi cầu xin ngài người cao quý, tôi cầu xin ngài.” Hèn một tị tiện, không giữ lấy chút nào liêm sỉ, ôm lấy chân một đứa trẻ, van xin gào khóc.
“Cái này, chuyện này, …”
Anh Kiệt giờ vô cùng khó xử, một phần trong cậu muốn ở lại và giúp đỡ người phụ nữ ấy, vì thương, vì đồng cảm, nhưng phần còn lại thì bất lực khó xử, sợ hãi, hỗn loạn, muốn chạy đi, muốn trốn tránh rồi để phong ba bão táp cho người khác chắn nhờ.
“Đi thôi nào Anh Kiệt.” Bà lão lạnh lùng lạnh giọng nói.
“Nhưng bà, bà ngoại, …” Anh Kiệt khó xử đáp.
Càng áp lực thì càng khó xử, càng áp lực thì cậu càng chẳng biết phải làm gì.
Đi hay không đi đây.
Chân muốn tránh thoát định bỏ chạy thì người phụ nữ ấy bám càng chặt, nước mắt đã làm ướt một bên chân, kéo lê người phụ nữ ở trên mặt đất, không nỡ làm họ đâu nên giờ chẳng biết phải làm gì.
“Đi thôi nào Anh Kiệt.” Bà lão lạnh giọng nghiêm mặt nói.
“Nhưng, nhưng, …”
Trước ánh mắt của bà cậu chẳng thể kháng cự lại điều gì, giãy chân ra để thoát, nhẹ nhàng hết sức để tránh làm cô gái ấy đau, chầm chậm tiến tới nơi bà đứng, ánh mắt chẳng dám ngoái lại nhìn.
“Ích cốc đan, ăn không khát không đói cầm lấy.” Bà lão ném xuống đất mấy chục viên đan dược, nắm chặt tay cậu bé rồi xoay lưng rời đi.
“Tôi không cần đan dược của mấy người, tôi cần con của tôi, cần chồng của tôi, cần cha mẹ của tôi, trả họ lại cho tôi, trả họ lại cho tôi.” Người phụ nữ ấy gào khóc ném đi những viên đan dược ra tứ phía mà nói.
Ngoái đầu khẽ nhìn lại, ánh mắt cậu tràn đầy thương cảm, sau không nói một lời, lặng lẽ chậm bước đi.
Buổi tối.
Lang thang trong rừng vắng, chậm rãi như thể chốn đông người.
“Uỳnh.”
“Uỳnh.”
“Uỳnh.”
“Ọe.”
Đao giơ ra định đỡ, một chưởng đạp gẫy sườn, đao kiếm cũng gẫy nốt, núi cao sợ sẽ sập.
Chật vật bò lên từ đống tàn tro, tay ôm lấy ngực, miệng thở hồng hộc.
Đêm nay có lẽ là đêm dài.
“Nhìn ngươi kìa, đứng cũng còn không vững, thở cũng còn không xong, đường đường là huynh đệ của vị ấy sao cứ như là trời với trăng vậy.” Hắc y thân ảnh giọng đầy trào phúng, chậm rãi tiến tới.
Đau đớn từ thể xác làm hắn đứng cũng không đứng vững, không chỉ xương sườn là gẫy lục phủ ngũ tạng cũng có chỗ thương rồi, rút ra thanh kiếm tay run cầm cập, tĩnh lại người đã đánh tới rồi.
Kiếm chém xuống chưởng móc hàm, đầu óc choáng váng, mắt mờ chân mỏi.
Vung lên chém lại, tay bắt lấy, củi chỏ vào mặt, hai chưởng thôi hắn muốn ngã rồi.
“Ngươi có vẻ đã chờ đợi ta, nếu vậy cho ta xem bản lĩnh nói thế nào.”
Một chưởng vung xuống, đầu gối thúc lên, một đạp bay xa.
“Uỳnh.”
Bất lực, tuyệt vọng, cây cối vỡ nát, thân thể tàn tạ.
Kiếm chống xuống đất, thân cố dậy.
Thân ảnh lao tới, kiếm vung chém xuống.
“Vụt”
“Bụp?”
Tay bắt lấy kiếm, chân gạt người ngã, sút bay, trào phúng mà nói:
“Đây là thanh kiếm đã g·iết cô ấy sao, không sắc bén lắm nhỉ.”
“À, nó cứng đấy.” Hai tay nắm lại định bẻ gẫy lưỡi kiếm nhưng bất thành thân ảnh ấy có chút bất ngờ mà nói.
Chật vật bò dậy từ dưới đất trông bộ dánh hèn mọt vô cùng, thân ảnh nhìn hẳn nhếch miệng trào phúng:
“Dạy mà đánh nhau đi, sao mà hèn mọt thế, ngươi chưa từng cho cô ấy cơ hội giờ ta cho ngươi cơ hội đấy, giãy giụa đi, cho ta thấy vài điều.”
Mặc kể như không nghe thấy lời đối phương nói hoặc là có nghe nhưng cũng chẳng thể làm gì vẫn có đứng dậy bằng chính đôi tay mặc dù một bên chân có khả năng đã gẫy.
“Khó khăn quá, để ta giúp ngươi vậy.” Chậm rãi tiến tới, nhấc lấy hắn lên như một đứa trẻ, trong tay người lớn.
“Rác rưởi như ngươi g·iết bao nhiều lần không thấy chán.” Thân ảnh ấy ngó qua một vòng rồi trào phúng nói.
“Cặn bạ như ngươi nhìn cũng thấy ngại.” Hắn đáp lại trào phúng nói.
“Ha ha.” Khẽ cười thì cũng nên đáp lại, một cú thôi máu đã phun như mưa rồi.
Một chưởng vào bụng miệng phun máu, thân thể không bay bị giữ rồi.
Hai chân run rẩy, miệng phun máu, tóc gần không có, cổ áo là chỗ nắm rồi.
“Cặn bã nói ta cũng đúng.” Bất lực đứng gọn, cổ áo đang bị nắm, xách lên nếu không đứng chẳng vững, nhìn hắn như vậy thân ảnh kia nhếch miệng khinh bỉ, rồi nỉ non cảm thán nói.
Giống như nói với cái xác không hồn nhưng thân ảnh ấy vẫn cứ vậy nỉ non:
“Cô ấy là một cô gái đẹp, rất đẹp, là đóa hoa không bao giờ tàn mặc cho bị vùi dập, là cây cao không bao giờ đổ mặc cho bão tố, còn ta, ta thì ngược lại, chỉ là một trong những kẻ cặn bã của thế giới này.”
“Mười bảy tháng ba ta vẫn còn nhớ kỹ ngày hôm ấy, ta một kẻ tự nguyện, cô ấy một kẻ bị ép buộc, ngày hôm đó là ngày chúng ta lần đầu gặp mặt.”
Nước bọt pha lẫn máu tươi, nhổ thẳng vào mặt của thân ảnh ấy, lau đi nước bọt trên mặt, tay nắm lấy môi, giật mạnh ra.
“Graaaaaaaaa …”
Hắn gào thét trong đau đớn, vứt lấy môi đi bôi tạm đâu đấy thân ảnh lại nỉ non nói tiếp:
“Ta một kẻ vì tài nguyên mà sẵn sàng làm tất cả, cô ấy một người vì cha mẹ mà cam lòng hi sinh, giây phút ấy ta bỗng thấy cô ấy thật đẹp.”
“Đi trong bóng đêm cô ấy luôn giữ mình, ha.” Thân ảnh ấy tự giễu cười, ánh mắt như hồi tưởng lại chuyện gì đấy, sau mới nói:
“Một người ngu xuẩn phải không, cô gái nhỏ nào đâu biết, càng giữ mình càng lún sâu.”
“Cô ấy giống như con chim nhỏ cố tỏ vẻ mạnh mẽ vậy, thật yếu ớt và nhỏ bé nhưng lại dễ dàng khiến cho người khác phải mềm lòng mà bảo vệ.”
“Ta có vẻ là một trong số những kẻ ngu si đó, không phải là kẻ ngu si duy nhất của một người.”
Hai tay sách lấy cổ áo, tức giận, xúc động, điên cuồng, trợn chừng mắt đối với một cái xác không hồn mà nói:
“Mày, mày có biết, cô ấy, cô ấy là cả thể giới của tao không, là bầu trời, là ánh sáng, là thứ duy nhất mà một kẻ vô tình như tao còn có thể bảo vệ.”