Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 244: Ghìm Chặt

Chương 244: Ghìm Chặt


“Nếu cô ấy …” Hắn lẩm bẩm.

“Cái gì, mày nói cái gì.” Dỏng tai lên nghe như thể không nghe thấy.

Giống như người vô lực, sức còn chẳng đủ để cất tiếng hắn chậm rãi nói:

“Nếu cô ấy là cả thế giới của ngươi, thì thế giới của ngươi nhỏ bé quá đấy.”

“Ha Ha Ha.” Tay run bần bật, tức quá hóa cười.

“Phụt.” Nhổ ra từ trong miệng, viên ngọc trai đen.

Thấy ngọc giật mình, xoay lưng bỏ chạy, nhưng muộn mất rồi.

“Bùm.”

Hai thân ảnh bay ra giống như hai con diều mất gió.

“Mày điên rồi, điên thật rồi.” Chật vật đứng lên từ sau vụ nổ, lông tóc chẳng hao tổn nhưng miệng thì lại gào thét nói.

Thân tựa gốc cây, người dựa ở đấy, ngồi mà chẳng đứng, có lẽ cũng chẳng thể đứng được, thân thủng một lỗ, chân tay gẫy nát, giáp trụ vỡ hết mặt rụng một mảng, bên mắt chuyển màu, ánh lên thứ ánh sàng dị thường, chật vật, nhưng vẫn từ tốn nói:

“Đánh đổi sinh mệnh, lấy sự cứng cáp, là một phần trong đoạn lịch sử tối của Ngự Lang tông, là thứ cấm pháp đã bị cấm mãi cho đến một trăm năm trước mới được sửa đổi.”

“Khởi nguồn do người sáng lập, bạch lang chân nhân viết ra, phổ biến cho tất cả mọi người, nhưng bản đấy có quá nhiều sai lầm, nó được lấy ra trong thời kì tông ta cần tài nguyên, kim loại để rèn giáp và vũ khí, là vết nhơ đối với tông ta trong dòng sông dài của lịch sử, sau, khoảng trăm năm về trước, đương nhiệm tông chủ lên ngôi, cấm pháp này đã được lấy ra, sửa đổi, nó đã tốt hơn nhiều nhưng lại chỉ được ban cho những đệ tử tinh anh hoặc trưởng lão có công với môn phái.”

“Kim loại hóa là môn cấm pháp tốt nhưng vẫn phải xem nó là bản nào.”

Miệng ho ra máu, nhìn thân ảnh đang lặng đứng đấy mà chẳng động đậy hẳn cười giễu cợt, rồi lại chậm rãi nói tiếp:

“Tâm không tĩnh lặng, cảm xúc biến hóa, tăng nhanh quá trình, thời gian trôi qua đã lâu, giờ ngươi đi còn không được nên ta đoán bản ngươi đang có là thứ cấm pháp đã bị cấm từ mấy trăm năm trước, bản do Bạch Lang chân nhân viết ra.”

“Ta đáng ra có thể g·i·ế·t ngươi.” Thân ảnh kia nhìn hắn trầm giọng nói.

“G·i·ế·t ta, Ha, haha.” Hắn bật cười.

“Không, ngươi, ngươi không muốn g·i·ế·t ta, ngươi không thể g·i·ế·t ta, không phải ngươi không có năng lực, không, mà cái cảm giác tội lỗi mới là thứ luôn giữ lấy ngươi trong từng hành động lời nói.”

“Ngươi có thể c·h·ế·t, đối với ngươi thế giới này đã quá mệt mỏi, nhưng ngươi không muốn, không muốn vì cái hành động của ngươi mà khiến cho những người kia phải chịu thống khổ để cầu lấy cái c·h·ế·t.”

“Ghìm chặt trong cảm giác tội lỗi và thống khổ, giờ ngươi chỉ muốn cho ta cảm nhận nỗi đau, nỗi đau được sinh ra kể từ khi ta bổ đôi cái bầu trời của ngươi thôi.”

“Hahahahahaha.”

“Vậy là lời đồn là thật.” Thân ảnh ấy vẫn đứng lặng, nhìn hắn không một chút kích động bình tĩnh nói.

“Về đôi mắt được huyết hồ ly ban cho, ta muốn đêm nay là đêm dài, nhưng khó trách cảm xúc dễ biến hóa.”

Huyết hồ ly, tay không dính máu nhưng xung quanh ngập máu, mị …

Thân ảnh của người nữ tử kia thoáng hiện lên trong đầu hắn sau những tiếng cười dài.

“Ngươi sẽ là một nguyên liệu tốt.” Tựa mình vào gốc cây, người vô khí lực, nhưng hắn vẫn nhìn thân ảnh kia cười rồi nói:

“Luyện Khí các sẽ hoan nghênh ngươi với giá cao đấy, vậy cũng là một món hời.”

“Vậy hi vọng họ rèn ta thành thanh kiếm để chém c·h·ế·t những thằng khốn nạn như ngươi.” Thân ảnh kia nói.

Ba ngày sau.

“Trả lại con cho tôi, làm ơn trả lại con cho tôi.”

“Không, không, không.”

Cậu bật dậy, mồ hôi nhễ nhại, nước mắt giàn dụa, lại là giấc mơ ấy, lại là cơn ác mộng ấy, vơ tay lấy cốc nước, uống tạm.

Rời chăn xuống giường, vệ sinh cá nhân, hình ảnh bản thân mình trước gương, rất buồn.

Đối với Anh Kiệt ba ngày qua là ba đêm dài, bà đã biến mất cho dù cậu có gào thét tên bà, bà vẫn không xuất hiện, hình ảnh của cô gái ấy hằng đêm vẫn len lỏi vào trong giấc mơ của cậu, van xin sự cứu giúp.

Nó thật, rất thật, cứ như thể nó đã ở ngay trước mặt cậu vậy.

Cánh cửa nhà bị khóa chặt, đập phá vô ích, cậu đã bị giam lỏng.

Thức ăn vẫn có, nhưng mỗi khi ngồi xuống bàn, thứ âm thanh gào thét van xin của người phụ nữ ấy vẫn len lỏi vào trong đôi tai của cậu.

Trốn vào trong chăn, ăn thức ăn đã được chuẩn bị sẵn, cậu hẳn phải điên rồi, nhưng khi trốn vào đây thứ âm thanh ấy mới ngừng lại.

Trong đây, nó chỉ len lỏi vào mỗi khi cậu thiếp đi, nhưng dù cố thức đến mấy một đứa trẻ không thể thẳng lại giấc ngủ.

Lục tìm trong nhẫn không gian, chiếc nhẫn để thoát hiểm, cậu nhớ là bố mẹ đã chuẩn bị cho cậu, chỉ không rõ là nó ở đâu thôi.

Vận may đã tìm đến, ba ngày dài chiếc nhẫn đã tìm được.

Đặt nhẫn lên cửa cánh cửa phá vỡ, cậu lao ra bên ngoài giống như là mũi tên, cậu phải giúp, phải giúp họ, để yên lòng cậu, cũng để giúp thế nhân.

Đi qua một lần nhưng cậu nhớ rõ, con đường từ nhà bà đến nhà cô gái ấy, vì hằng đêm cô ấy vẫn chỉ đường cho cậu.

Nhưng đến nơi cô gái ấy đã biến mất rồi, đâu cô gái lăn lộn trên đường phố, đâu cô gái van xin khắp tứ phương.

Ngó vào trong nhà, nhìn ra ngoài đường nhưng không có, cậu giống như người điên ôm đầu ở giữa phố.

“Này cậu đang làm gì ở đây đấy?” Một giọng nam gần đó vang lên.

Với ánh mắt điên dại quay đầu nhìn lại, ngồi bệt ở dưới đất, lưng tựa vào nhà, đó là người đàn ông với thân thể gầy còm, thân dưới bị liệt, không bị nghiền nát, dù có quần mỏng che lên người thường có thể giấu được nhưng không thể che được mắt cậu.

Thân dưới như bị nghiền nát, dẫm bẹp, từng khúc xương từng thớ thịt bị nghiền ra thành vụn, để lâu rồi nhìn vào kinh tởm vô cùng.

Biết nhưng không nói về cái đấy mà trả lời đáp:

“Cháu đang tìm cô gái van xin tìm con ở đây.”

“À cô gái điên đó hả.” Người đàn ông như nhận ra rồi nói.

“Cô ấy không điên.” Anh Kiệt điên dại nhìn người đàn ông, gầm thét nói.

“Ừm, nhưng cậu thì điên rồi đấy.” Người đàn ông đấy điềm tĩnh trả lời.

Câu nói như bừng tỉnh Anh Kiệt cậu vội chỉnh trang lại vẻ mặt, y phục, đầu tóc của mình cho gọn gàng tử tế, người đàn ông ấy thấy vậy thì khẽ cười hiền từ, rồi chậm rãi nói:

“Về đi cậu nhóc, có những vấn đề không phải có tu vi là giải quyết được đâu, đừng để nó ở trong lòng, hãy mặc kệ rồi sống tiếp.”

“Có vẻ như người thân của cậu đến rồi kìa.” Anh Kiệt đang định cất tiếng nói tiếp thì người đàn ông ấy cắt ngang nhìn ra phía sau của cậu bé rồi nói.

Giật mình quay lại nhưng lần này không giống như lần trước, lần này giống như làm điều sai trái rồi bị bắt, Anh Kiệt dè dặt nói:

“Bà ngoại.”

Ánh mắt băng lãnh từ người bà nhìn lấy cậu bé, rồi quay sang người đàn ông kia, tay từ trong túi lấy ra một cái lọ, mở nắp, đổ xuống dưới đất mấy chục viên đan dược, băng lãnh cất tiếng:

“Đan dược cầm lấy, đói khát không lo, thêm mấy chục ngày nữa để sống rồi than khóc, vui vẻ thế còn gì.”

Người đàn ông kia nghe vậy bất động, gần như chẳng làm gì cả, chỉ ngồi yên đấy, lặng quan sát nhìn chằm chằm vào bà lão.

Tay già nắm lấy tay trẻ, nhưng đã bị Anh Kiệt né được, cậu đã nhìn thấy hết nhưng có nhiều thứ không hiểu, có nhiều thứ khiến cho cậu cảm thấy sợ hãi, sợ hãi từ chính người bà của mình.

Chương 244: Ghìm Chặt