Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 245: Công Lý

Chương 245: Công Lý


Suốt quãng đường đi chỉ có sự im lặng, ngoài tiếng chân di chuyển, tiếng tay xiết chặt của cậu bé thì chẳng còn âm thanh nào nữa từ hai người, từ làng rồi đến nhà, từ nhà rồi đến làng cũng chẳng xa.

“Bà à chẳng lẽ chúng ta cứ vậy mà cứ bỏ họ đi sao, chẳng lẽ chúng ta thấy c·hết mà không cứu, thờ ơ ung dung trước sự đau khổ của người khác?” Buồn từ trong lời nói, Anh Kiệt khẽ cất tiếng hỏi.

“Anh Kiệt à ta biết con buồn và thất vọng, vì … nhiều điều, ta hiểu, hơn cả cha mẹ con ta hiểu cảm xúc của con lúc này, nhưng rồi con sẽ biết tất cả những điều ta làm là tốt nhất cho con.” Tay nắm lấy tay, đầu chẳng quay lại bà lão già khẽ nói.

“Vì sao, thưa bà?” Cậu bé khẽ hỏi, bà lão im lặng.

“Vì sao hả bà?” Cậu bé gặng hỏi tiếp, đôi bàn tay già nua của bà lão khẽ giật giật rồi lại tĩnh, bà lão tiếp tục im lặng.

“Vì s...”

“KHÔNG có, vì sao cả.” Bà lão quay lại nhìn vào cậu bé khẽ quát.

Sự giận dữ, sự nóng giận thể hiện rõ trên khuôn mặt già nua ấy của bà nhưng khi nhìn thấy vẻ sợ hãi của cậu bé trái tim già ấy lại mềm lòng, khuôn mặt nóng giận bỗng nhu thuận, một chân quỳ xuống xoa lấy đầu cậu bé khẽ nói:

“Vì họ là những kẻ bất hạnh Anh Kiệt à, vì họ đơn giản là những kẻ bất hạnh.”

“Nhưng tại sao chúng ta lại không giúp đỡ những kẻ bất hạnh, chẳng phải những kẻ bất hạnh mới là những người thực sự cần giúp đỡ sao?” Đôi bàn tay khẽ run run, dường như trong cậu, trong Anh Kiệt, đang đấu tranh giữa sự giận dữ và sợ hãi, giữa hai thứ trong và ngoài.

“Ai.” Thở dài phiền muồn, nhìn cậu bé bà lão lại khẽ nói:

“Sự bất hạnh giống như là một căn bệnh truyền nhiễm vậy, nó khiến người ta thương cảm và muốn giúp đỡ người bị bệnh nhưng rồi lại mài mòn sức ta và kéo ta xuống vũng bùn, nếu như con gặp những kẻ bất hạnh hữu duyên giúp một hai thì được, đừng mang trong mình trách nhiệm là phải làm mọi cách để giúp đỡ họ, vì những kẻ bất hạnh là những người không có xương, dù có kéo họ lên thì họ lại ngã xuống, cứ kéo lên thì lại ngã xuống, dù cho ta có dùng cách nào đi chăng nữa, cố nắm chặt rồi cũng có lúc phải buông tay, nắm mãi không bỏ thì sẽ có kết cục, cuối cùng ta sẽ chẳng giúp đỡ được họ mà lại trở thành một trong những kẻ không xương.”

“Nên hãy nghe lấy bà Anh Kiệt ạ, hãy nghe lấy lời bà, bao nhiêu năm trên đời sóng gió nào ta cũng đã qua hết, hãy nghe lấy lời của bà mà sống, đừng ngây dại mà đi theo dấu vết của tiền nhân.”

“Không thử thì làm sao biết là mệt c·hết, bà vẫn còn sống sao mà biết một hay hai.” Bứt tay của bà tách ra, lấy ra từ trong nhẫn một thanh kiếm, chĩa thẳng vào bà tức giận nói.

Cái thân già nua chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cậu bé, giống như con quái vật sẵn sàng ăn tươi nuốt sống, giờ một bước sai thôi cậu bé sẽ lên đường.

Chiếc nhẫn đeo tay đã mất, giờ thanh kiếm trong tay cũng chẳng có gì là bất thường, trừ hai chữ Công Lý được điêu khắc cẩn thận trên thân kiếm.

“Vậy con nói xem con sẽ làm như nào?” Bà lão lạnh lùng nhìn cậu bé, trầm giọng nói.

Không chút sợ hãi, nhưng nước mắt giàn dụa, kiếm chỉ người bà, tay cầm chắc kiếm cậu bé hét lớn:

“CÔNG LÝ TRONG TAY, NGƯỜI PHẢI NHƯ KIẾM.”

Một câu như bừng tỉnh, một câu như thắp sáng, bà lão nghe xong mắt trợn to như người đ·ã c·hết, nhưng thân thì cứ đứng đờ ra ở đấy mà chẳng thèm ngã.

Trước mắt bà lão là một vách núi, hôm ấy trời mưa phùn, nam nhân khoác lên mình lớp áo choàng sau lưng thêu hai chữ Chính Nghĩa, chắp tay sau lưng, gió mưa khẽ thổi, áo bào phấp phới, ngạo nghễ khắp trời, lưng đối với người mặt đối với trời nói:

“LƯNG MANG CHÍNH NGHĨA, SỐNG PHẢI NGAY THẲNG.”

Một câu nói như hô vang trong tai, đánh bật bà từ ảo tưởng về thực tế, nhìn đứa trẻ tay cầm kiếm, khí thế bừng bừng, bà đờ ra một lúc như người ngu si, sau bừng tỉnh thì lại cười lớn giống như người điên vậy.

“HAHAHAHAHAHAHAHAHAHA.”

“Chính nghĩa, công lý.”

Tay vung xuống chưởng đánh ra, cậu bé chưa kịp gào thét thì đã gục xuống, máu phun từ miệng như mưa, kiếm giáp nát hết, mắt trắng dã, nếu không phải hơi thở vẫn còn hấp hối một hai thì tưởng như đ·ã c·hết rồi.

Xách cậu bé lên giống như xách một món hàng, mặc cho máu tươi chảy ra như con gà bị cắt tiết, xách cậu bé vào trong nhà bà lão đóng cửa lại.

Ba ngày sau.

“Hơ, hừ?”

Bừng tỉnh từ trong cơn mê, sau một quãng thời gian dài rất dài cậu đã tỉnh, ánh mắt đảo quanh xung quanh đây là một căn phòng kín với bốn bức tường được xây bịt kín xung quanh giống như là một cái lồng giam vậy, chân tay không cử động được, xương cốt đã vỡ nát, đầu cũng không thể ngửa lên nhìn được, nhưng đau đớn thì không có.

“Ọe, ọe, ọe.”

Nôn ra một thứ gì đấy, nước bọt dính đầy lên mặt, một cái vòng nhỏ chui ra từ trong miệng, dùng lưỡi để điều khiển, lấy ra một viên đan được từ trong nhẫn ấy nuốt vào.

“Crack, crack, crack.”

Xương cốt như lành lại, cảm giác đau đớn lan ra khắp người, t·ra t·ấn từng bộ phận trên cơ thể cậu, cắn lấy cánh tay, rên ư ử như con c·h·ó, nước mắt giàn dụa, sau khoảng hai phút thì cậu có thể đứng lên, xương cốt đã lành lại.

Lau đi nước mắt, nước mũi, nước dãi dính đầy lên mặt, lấy ra một viên đan dược màu đỏ, nuốt vào, máu và thịt được bổ sung, lúc này mới tạm hoàn hảo.

Lấy thêm một cái nhẫn cùng một bộ y phục, thay vào, đeo nhẫn lên rồi phá không gian này ra.

“Uỳnh.”

Bước ra từ trong đ·ống đ·ổ n·át, ánh mắt cậu đã sắc bén hơn rất nhiều.

“Ba ngày là một quãng thời gian dài đủ để ta g·iết cháu đấy, Anh Kiệt ạ.” Như đã đứng đấy chờ sẵn, thấy cậu bước ra bà lão ngừng việc thêu thùa khẽ nói.

Giật mình quay lại, ánh mắt lăng lệ nhìn bà lão cậu im lặng nhưng không nói gì.

Thấy cậu bé im lặng bà lão cũng chẳng thèm dương mắt lên mà nhìn, chỉ lặng lẽ, tiếp tục đan len thêu thùa mà nói:

“Tất cả những việc này có đáng không?”

Ánh mắt sắc bén nhìn bà lão, cậu chẳng chút do dự từ tốn mà đáp:

“Ta là công lý, c·hết không là gì.”

Bà lão nghe vậy thì im lặng, đôi mắt ấy lại lặng lẽ hồi tưởng, hồi tưởng về một nơi khỉ ho cò gáy, hồi tưởng về một nơi đồng không mông quạnh.

Về một nam nhân hấp hối nằm trong tay bà, về một nam nhân đến c·hết rồi cũng không nuối tiếc.

“Như thế này có đáng không?”

Nằm trong vòng tay người phụ nữ, máu chảy thành sông, từng hơi hấp hối nhưng người đàn ông ấy vẫn ngạo nghễ mà nói:

“Lòng mang chính nghĩa, c·hết không nuối tiếc.”

Bà lão chỉ hồi tưởng, lặng lẽ hồi tưởng mà chẳng nói một lời, sau ném cho đứa cháu một bức hình, rồi im lặng chẳng nói.

“Ông ơi xin người hãy phù hộ cho cháu.” Cậu bé nhìn lấy bức hình nhắm mắt cầu nguyện nói rồi ngạo nghễ rời đi.

Bà lão vẫn chẳng thèm cất tiếng, căn nhà vẫn chẳng có thay đổi, vẫn là một góc đổ nát, ngồi trên ghế ghỗ lặng lẽ may vá, lặng lẽ sửa sang lại, chiếc áo choàng mang hai chữ chính nghĩa.

Thân phi như bay nhưng đi mấy bước lại ngã xuống, cơ thể vẫn chưa hoàn hảo, vẫn chưa hồi phục lại như ban đầu, móc ra trong nhẫn thêm một viên đan dược nữa, cậu nuốt vào rồi lại đứng lên phi như bay giống như thể chưa từng có việc gì cả.

Chương 245: Công Lý