Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 246: Giúp Đỡ
Đi đến căn nhà, lại cảnh còn người mất, người đàn ông cùng người phụ nữ đã biến đâu mất, trong đây chỉ có một bà lão đang lủi thủi ngồi.
Đôi mắt nhắm nghiền, tĩnh như c·hết, lồng ngực còn phập phồng, thoáng liếc thì thấy.
“Ai đấy? Ai đến đây đấy?”
“Bà đừng sợ, cháu không có ý hại bà, cháu đến đây là để tìm người.” Anh Kiệt trấn an nói.
“Tìm người, tìm ai?” Bà lão hỏi.
“Một người đàn ông cùng với một người phụ nữ, một người trong đấy có thể sống ở nơi này.” Anh Kiệt đáp.
Trầm ngâm một lúc như thể đang suy nghĩ điều gì đó, bà lão im lặng rồi mới cất tiếng hỏi:
“Cậu tìm họ có việc gì?”
“Cháu muốn giúp họ.” Cậu bé thẳng thắn đáp.
Khí tức của một vị Tẩy Trần cảnh thoáng lộ ra từ một thân thể nhỏ bé khiến cho mái tóc lơ thơ khẽ động, ghế bàn rung chuyển.
Bà lão khẽ biến sắc, cố định lại thân mình, sau im lặng, trầm ngâm suy nghĩ rồi mới nói:
“Giống như y sư phải biết bệnh thì mới chữa được, cậu nói muốn giúp họ thế cậu có biết họ rốt cuộc bị bệnh gì.”
Thấy cậu bé im lặng, bà lão giống như cạnh khóe nói tiếp:
“Có lòng thì tốt nhưng cậu chẳng biết gì phải không.”
“Chỉ cần ý chí ta có không gì không thể làm được, nếu bà biết xin bà hãy nói kể một hai.” Anh Kiệt kiên định nói.
“Ha” Bà lão thoáng bật cười rồi lại im lặng suy nghĩ sau mới chậm rãi nói:
“Nơi này vốn chẳng phải là nhà ta, cũng chẳng phải là nhà của người đàn ông ấy, nhưng sau cái ngày hôm ấy nơi này là nơi dành cho ba kẻ bất hạnh nương tựa.”
“Cậu nhóc à kiên định là tốt vậy lão thân sẽ kể cho cậu nghe về những điều lão thân biết, về nơi này, về những kẻ bất hạnh nơi đây.”
“Cái làng này chưa bao giờ là cõi thăng hoa cả, nó còn chẳng phải nơi mà người nên sống, nó là một vũng bùn lầy, vũng bùn của sự đau khổ và tuyệt vòng, nằm yên thì sẽ từ từ chìm xuống, còn giãy giụa thì mang lại tuyệt vọng, đấy là bản chất của cái làng này, bản chất của cái vũng bùn tăm tối.”
“Những kẻ nằm yên chính là những kẻ động, những kẻ động chính là những kẻ nằm yên.”
“Ở ngôi làng này những kẻ không thể nộp đủ linh thạch lên hàng tháng ắt sẽ phải nhận lấy sự trừng phạt.”
“Ba người chúng ta còn sống là nhờ sự từ bi của những kẻ bên trên.”
Anh Kiệt nghe vậy thì cau mày nói:
“Nhưng Ngự Lang tông làm gì có luật nào là những người dân phải nộp linh thạch lên hàng tháng, quanh đây cũng có phường giặc cướp nào đâu mà bảo kê?”
“Chưa đi thế gian thì không biết thế gian rộng, vài ba tuổi đời nào biết cái lạ nào là hay.” Bà lão từ tốn đáp.
Mặc Anh Kiệt đang cau mày bà lão lại nói tiếp:
“Những kẻ không nộp đủ sẽ phải nhận sự trừng phạt từ những người cao quý, trời cao hoàng đế xa ai quản làng nhỏ này làm gì.”
“Ta cùng với người đàn ông ấy hai người là hai kẻ đau khổ, không nộp đủ sưu thuế nên phải nhận sự từ bi.”
Răng nghiến chặt mắt nhắm tịt nhưng nghe âm thanh thôi cũng đủ thấu sự đau khổ rồi, sự đau khổ của một bà lão gần đất xa trời.
“Thợ mỏ quanh đây là nghề tốt, tuy có hơi xa cách vợ chồng một tuần hoặc một tháng mới được gặp nhau một hai lần nhưng tiền mà người chồng kiếm được đủ để cho gia đình ấm no.”
“Người đàn ông đó là một người đàn ông tốt, rất tốt.” Nói đến đây người bà run run nước mũi giàn giụa.
“Gặp khó thì cho, không ngại cực khổ, luôn đi kè kè với lão già nhà ta giống như hình với bóng, bảo là người cùng làng thân cận giúp đỡ nhau nhưng lão già nhà ta ai không rõ, một ông lão gần đất xa trời sao có thể đào được nhiều như vậy khoáng sản.”
“Người lành ắt có phúc, anh ấy cưới được một người vợ hiền.”
“Sinh được một người con gái rất đẹp, rất xinh đẹp, cùng năm với đứa con đầu tiên của hai lão già này chào đời, con bé, con bé đó thực sự, thực sự rất xinh đẹp.” Bà lão nắm chặt tay người run run mà nói.
“Nhưng tại sao, tại sao người lành lại gặp số khổ.”
Hai bàn tay già nua, nhăn nheo xiết chặt, nước mũi giàn dụa, cả người cứ run lên giống như đang khóc vì sự đau khổ vậy, nhưng hai mắt chẳng nổi một giọt nào chảy ra, bà lão khẽ nói che đi cái sự đau khổ của mình.
“Ngày tháng dài nhưng tốt đẹp, nhưng hầm mỏ, trong cái ngày đấy lại sập, rất nhiều, rất nhiều người phải c·h·ế·t, anh ấy đáng lẽ có thể chạy được nhưng lại quay đầu để cứu lấy ông nhà ta, cuối cùng có thể thoát được ra, nhưng một chân thì đã bị cắt mất còn ông nhà ta thì chạy không kịp mà c·h·ế·t ở trong hầm mỏ rồi.”
“Một chân sao, cháu tưởng hai chân mới là thực chứ.” Cậu bé bi thương nhìn bà lão, đến lúc này rồi cậu chưa biết phải làm gì cả, chỉ có ôm lấy bà giống như cái cách mà cha mẹ thường ôm cậu hồi nhỏ, ôm càng chặt nỗi buồn càng mau tan.
Bà lão lắc đầu nhưng không nói, im lặng, chỉ có tiếng xụt xịt của mũi chứ ngoài ra chẳng có tiếng gì khác cả.
“Bao nhiêu tiền kiếm được phải bỏ ra để chạy chữa, bao nhiêu tiền cũng đổ hết xuống sông, nhưng cuối cùng chỉ cứu được một mạng mà chẳng cứu lại đôi chân.”
“Không có chân thì không đầy đủ, không có chân thì không thể nào tiếp tục công việc được, tiền kiếm được rồi cũng hết vì đây là một dòng suối không nguồn.”
“Thế sao bà không làm những việc khác?” Anh Kiệt khẽ hỏi.
“Làm gì còn những việc gì khác, quanh đây trừ đào mỏ ra thì chẳng còn nghề nào trả linh thạch cả.” Bà lão nói.
“Giờ nghĩ lại thì thấy trong cái khổ nó cũng có cái vui, làm những kẻ bất hạnh cũng không đến nỗi là tệ lắm vì chúng ta không còn phải lo việc nộp tiền chỉ tự lo việc ăn uống, nhưng càng nghĩ thì càng thấy nợ cô ấy nhiều, nói là ba kẻ dựa vào nhau nhưng thực chất là một mình cô ấy gồng gánh mà, thân già này đôi mắt có thấy điều gì đâu, cả ngày ngồi một chỗ, người đàn ông kia thì thân dưới đã mất, bò qua bò lại ai có mấy đồng thì cho xin, cũng chẳng nổi bữa cơm, cuối cùng là cô ấy gồng gánh, lên rừng săn thú hái măng, xuống sông bắt cá, đến căn nhà này cũng nhường cho hai người chúng ta vì nơi đây còn ấm còn trọn vẹn, thân mình thì lại ngủ bờ ao chỗ rách.”
“Nghĩ cho cùng thì cô ấy mới là một kẻ bất hạnh, hai người này chỉ là hai kẻ đau khổ thôi, vì hai người là hết thuế, cô ấy là dương danh.”
“Đã bất hạnh rồi lại còn phải gánh hai kẻ, bất hạnh hơn.”
Bà lão bật cười tự giễu nhưng điệu cười ấy giống như là và cười vừa khóc, vừa cười vừa thương.
“Lão thân nhớ mãi ngày đó, nhớ mãi cái ngày mà chúng ban phát từ bi, …”
“ĐỦ RỒI.” Người đàn ông bò vào cửa quát lớn, thân dưới đã mất, y phục dơ bẩn, lê lết cả ngày, nhìn vào hai người một già một trẻ mà quát nói.
“Cậu, cậu đến đây để làm gì?” Dựa lưng vào tường thân phải thẳng, tay chỉ vào cậu bé người đàn ông đó nghiêm mặt quát lớn nói.
“Cháu đến đây là để giúp đỡ.” Không chút yếu thế Anh Kiệt thẳng thắn đáp lại.
“Nơi này không cần cậu giúp đỡ, không cần cảm thấy tội lỗi mau về đi.” Người đàn ông đó nghiêm mặt nói.
“Không cháu đến đây là để giúp đỡ, không giúp xong cháu sẽ không về.” Anh Kiệt thẳng thắn đáp lại không chút nhượng bộ nói.
“Chúng tôi không cần cậu giúp, VỀ ĐI.” Người đàn ông đó quát.
“Cháu không về.”
“VỀ ĐI.”