Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 247: Chẳng Biết
“NÓ CHỈ ĐƠN THUẦN LÀ MỘT ĐỨA TRẺ.”
Giờ đã là nửa đêm rồi, một khoảng thời gian dài sau khi Anh Kiệt cậu rời đi khỏi căn nhà đấy, thái độ của người đàn ông đấy quá cương quyết dường như họ có thể t·ự t·ử nếu như mà mình không đi, nhưng Anh Kiệt nói cậu sẽ giúp nên giờ đây cậu đang trốn ở một nơi nghe lén cuộc trò chuyện của hai người.
Dựng lên ngồi ở một cái ghế, năm tháng trôi qua không có chân nên quen việc di chuyển bằng tay, sự hiền dịu trong lời kể của bà lão đã thay đổi giờ là người đàn ông nóng giận to tiếng với một bà mù.
“Trẻ hay lớn nó cũng là một phần của đám người cao quý đấy, chỉ có điều hơi kém thông minh tí thôi, nếu ta có thể lợi dụng nó, không nói là chống lại đám người kia nhưng ít nhất cũng có thể lấy lại con mình, cậu không muốn nhìn thấy con cậu sao? Hay thời gian trôi qua cảnh còn nhưng lòng người thay đổi?”
Người đàn ông đó im lặng, không nói được, không thể nói được, nắm tay xiết chặt, miệng muốn nói nhưng chẳng biết phải làm sao.
“Con người thì có người này người nọ, tướng mạo khác nhau, lòng người cũng thế, nó chỉ đơn thuần là một đứa trẻ thôi, mười mấy năm rồi con cái ta liệu còn, …” Người đàn ông đó trầm ngâm một lúc rồi nói.
“Cậu giờ đang về phe nó à.” Bà lão cau mày có chút tức giận nói.
“Dù nó là đứa trẻ nhưng nó vẫn là một trong những đám người cao quý, cậu còn nhớ sự từ bi mà chúng ban cho không, sự từ bi mà chúng ban cho cả tôi và cậu.”
Mở lấy mắt ra, bên trong là trống rống, hai hốc sâu trống rỗng ở trên khuôn mặt của người già, cái tay già nua run run vì gió đêm lạnh chỉ vào chúng, rồi run run chỉ vào hướng người đàn ông kia mà nói.
“Ở nơi đây đã từng có ánh sáng, ở nơi kia đã từng có thể đi, trong lòng chúng ta đều có hạnh phúc và hi vọng, nhưng sau cái ngày đấy thì sao, thì sao hả, đôi mắt này đã bị chúng moi ra, đôi chân kia đã bị chúng nghiền nát, mù sao, này với mù thì khác gì, tật sao, kia với tật khác mấy.”
“Chúng ta còn sống, sống cuộc đời dài trong thống khổ, đều là nhờ sự từ bi của những kẻ cao quý đấy, giờ khi hi vọng đã tới dù là mong manh cậu lại đồng tình rồi thả nó đi sao?”
“Nhưng nó chỉ đơn thuần là đứa trẻ, đánh đổi tương lai của nó lấy một chút hi vọng mỏng manh đáng sao?” Người đàn ông kia buồn rầu, đôi mắt còn chẳng thèm ngước lên nhìn bà lão, mệt mỏi mà nói.
“Cậu quả nhiên đã thay lòng.” Bà lão tức giận nói.
“Trong lòng cậu giờ còn có cô ấy sao, còn có đứa nhỏ kia sao, mười mấy năm là quãng thời gian đủ dài để con người ta thay đổi, nếu biết cậu thay lòng cô ấy liệu có buồn không, đứa nhỏ đấy liệu sẽ thế nào khi biết tin cha ngừng tìm kiếm nó.”
“Mà cũng phải.” Bà lão thay bằng cái giọng giễu cợt nói.
“Giờ đây trong lòng cậu chỉ có người phụ nữ kia thôi, bất hạnh thì bất hạnh thật nhưng nhan sắc còn đó, một mình gồng gánh ba miệng ăn chẳng kêu than gì, như thế nữ nhân trong lòng nam nhân nào không có, đáng tiếc thứ đấy sớm bị hủy nếu không mười mấy năm đủ có một đứa nữa rồi.” Mắt già không còn nhưng như nhìn vào thân dưới của người đàn ông ấy.
“HỖN XƯỢC.” Người đàn ông ấy đập mạnh vào cái bàn giận nói.
“Ân ra ân, yêu ra yêu, dù thời gian này có đổi, dù địa lý xa cách tôi vẫn chưa bao giờ ngừng yêu cô ấy cả.”
“Nhưng hi vọng mỏng manh đổi lấy tương lai của một đứa trẻ, đáng sao?” Mắng xong người đàn ông lại thở dài, buồn rầu, mệt mỏi nói.
Thất vọng bất lực nó thể hiện ngay trong lời nói, đến cả sự giận giữ cũng không kéo nổi người đàn ông ấy lên, giờ ai hiểu được tâm trạng của người đàn ông ấy, ai hiểu được nỗi lòng của người đàn ông kia.
Giờ sao, chẳng nhẽ đánh đổi tương lai của một đứa trẻ, lấy một chút cái hi vọng mong manh, chẳng nhẽ ông không muốn sao, nhưng mỗi lần nghĩ đến lương tâm ông lại luôn ngăn nó lại, ông không thay đổi, ông chưa bao giờ thay đổi, dù cái ngôi làng này, dù cái thế giới này có tăm tối đến đâu, nó cũng không thể vặn nát được ông, ông vẫn là người đàn ông ấy, ông vẫn mang trái tim, ông muốn làm việc thiện.
“Mười mấy năm rồi chứ có phải là ít đâu, giờ đây con bà nếu không c·h·ế·t trên bàn thí nghiệm của một người nào đấy thì cũng đã c·h·ế·t trong cái hầm mỏ nào rồi, tốt phước thì còn được làm nô bộc kéo dài lấy hơi tàn, còn vợ con tôi tôi không hiểu sao.”
Giọng ông run run, rõ ràng trong từng câu chữ.
“Con bé rất đẹp, rất xinh xắn, vì nó được thừa hưởng lấy vẻ đẹp của mẹ nó, giờ nếu hai người không c·h·ế·t, thì cũng đang vất vưởng ở trong thanh lâu hay kỹ viện nào đấy, giống như cái xác không hồn, hèn hạ tị tiện, giống như những món đồ chơi bị người ta thay nhau sử dụng, chán rồi thì vứt bỏ, nhưng tôi, tôi có thể làm sao.”
“Giờ chỉ hi vọng rằng nếu có rơi xuống những nơi như thế mong rằng được người tốt chuộc thân, tôi đã bao giờ ngừng đâu, luôn cầu nguyện mỗi đêm rằng cô ấy và đứa nhỏ sẽ không rơi xuống những trường hợp như thế nô tỳ cũng được, nô bộc chẳng sao, nếu có rơi vào những trường hợp đấy chỉ cầu cho được người tốt chuộc đi, hoặc nếu có c·h·ế·t.”
Giọng ông run run từng chữ, mặt đỏ ửng, nước mắt giống như sắp chảy.
“Nếu có c·h·ế·t, nếu có rơi vào những nơi tị tiện, đừng, xin đừng báo lấy tin về, hãy để hình ảnh họ đẹp mãi ở trong tôi, cho đến khi trái tim này ngừng đập, xin họ đừng tra tấn tôi.”
“Ai.” Bà lão thở dài.
Dù sao cũng là người cùng khổ, tôi cũng thế anh cũng vậy chúng ta đâu có khá hơn gì.
“Tôi cũng không muốn vậy, chẳng ai muốn tự dưng đi hủy hoại tương lai của một đứa nhỏ cả, nhưng, làm cha làm mẹ chẳng lẽ lại không muốn thấy con mình sao.”
“…”
Cuộc trò chuyện dài thật dài, hai người cứ nói, nói với nhau, có lúc thì im lặng, nhưng mãi đến tận một canh giờ dài cả hai mới ngủ.
Còn Anh Kiệt, Anh Kiệt, cậu, giờ đã biến đi đâu mất.
Nhiều điều cậu đã hiểu ra trong cuộc trò chuyện này, những thông tin cậu có được giờ đã được ghép lại với nhau, giống như một bức tranh giờ nó đã hoàn thiện.
Buồn có, thương xót có, nhưng ngạc nhiên, bất ngờ mới là thứ sau cùng trong cậu, khi mọi thứ đã được thấu hết cậu đã ngạc nhiên đến nỗi xuýt làm lộ chỗ ẩn thân của mình.
Điều này là quá nhiều, quá nhiều đối với một đứa trẻ tám tuổi, phi như bay ra khỏi căn nhà, lang thang trên đường vắng, cậu giờ lạc, lạc trong chính ngôi làng này.
Màn đêm tối làm mù đôi mắt cậu, vất vưởng trên đường vắng nhưng đi giống như một người mù, cậu đã biết sự thật, cậu đã biết toàn bộ, về ngôi làng này, về vũng bùn này, giờ chẳng ai còn có thể tin được nữa, vì đến chính người mà cậu đã từng tin tưởng nhất, dù có chút sự sợ hãi nhưng cậu tin khi ngủ gần họ cậu có thể kê cao gối mà không phải lắng lo, giờ, không, luôn, là một phần của ngôi làng này, là vũng bùn này, là vực sâu này.
Cậu đã bị mù bởi màn đêm của ngôi làng này, cậu đã bị che mắt bởi khoảng tối của vũng bùn, bởi màn đêm của vực sâu.
Giờ cậu lạc.
Một cảm giác kì lạ, đau đớn, quá mới cho một đứa trẻ vài ba cái tuổi, sự thật là đây nhưng người phải làm sao, giờ phải tin ai, chẳng biết, chẳng biết, chẳng biết.