Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 248: Đàn Bà
“Ập?” Đi đường không để ý bị chặn lại.
Màn đêm đã làm mù đi đôi mắt của cậu giờ phía trước ai đang đứng cậu còn chẳng biết đó là thực hay là hư.
“Bà ngoại à?” Cậu buồn bã khẽ hỏi.
Ánh mắt ngước lên nhìn thân ảnh vĩ ngạn giống như màn đêm đang lặng lẽ đứng trước mặt cậu.
“Sư huynh.” Cậu nhận ra ngạc nhiên khẽ nói, nhưng sau lại quay về vẻ vốn có khẽ thi lễ cho phải phép đáp lại.
“Là sư huynh, tha thứ cho sư đệ vì đã thất lễ đi mà không nhìn đường.”
Hắn chậm rãi nhào tới, ôm lấy người cậu bé, giống như màn đêm nuốt trọn một chúng sinh, thì thầm vào tai cậu, thèo thào giống như người sắp c·h·ế·t nhưng không mất đi cái vẻ điềm nhiên thường thấy mà khẽ nói:
“Sự thật giống như một viên thuốc đắng, càng cố nuốt lại càng thêm đau.”
“Trước đôi mắt chỉ nhìn thấy màu trắng, giờ nhìn thấy màu đen, cũng chẳng bất ngờ gì.”
Ấm áp từ thể xác, nhận lấy từ cái ôm, mắt ướt nhòe muốn khóc, trẻ con thế bình thường.
“Sư huynh vậy đệ, …” Tay nắm chặt rồi lại buông, muốn khóc rồi lại thôi, lời muốn nói ra lại nuốt vào.
“Giúp người là việc tốt, chớ có quên giúp người, các loài đều như vậy, nhớ lấy đừng có quên.” Như hiểu được ý cậu hắn chầm chậm khẽ nói.
“Đừng sợ hãi nó, bóng đêm, hãy tiếp nhận nó, quen thuộc với nó, nhưng, đừng chở thành nó, hãy là ánh sáng trong màn đêm tối, dù màn đêm có cố gắng bao nhiêu cũng không được mất mình.”
Hai tay của cậu bé ôm lấy hắn như thể đã chấp nhận hắn, còn hắn sau khi tiếp nhận cái ôm từ cậu bé thì vẫn chậm rãi nói:
“Phải phát triển cả trí lẫn lực, chớ có tin câu nói trước thực lực tuyệt đối thì mọi mưu kế là vô nghĩa vì trong câu đấy sẽ có đúng có sai, nhưng nó được dùng để kẻ trí lừa thằng mù, phải thật mạnh mẽ không được yếu đuối, dù cho giây phút mà mình yếu đuối nhất cũng vậy, vì nếu cây cột chống nhà mà yếu thì ai sẽ chống căn nhà.”
“Hữu duyên thì giúp, vô duyên thì thôi, thế gian nhiều thứ khổ, lượng sức mình xem cứu được bao nhiêu, không được thì đừng chấp, kẻo lại bị ngu si, mù quáng dẫn sai lối, cuối thành hại, cả người lẫn mình.”
“Giờ đi thôi, dù đệ có tu vi, ở bên ngoài giờ này cũng không an toàn.”
“Vâng.” Anh Kiệt khẽ đáp.
Buông ra cái ôm, một người đi trước, một người theo sau.
Lời nói vô tình nhưng hữu ý, cơ bản thôi, nhưng tác dụng hay không thì nhìn ánh mắt của cậu bé là biết rồi.
Đường về nhà bà cũng chẳng xa, khi đến nơi trà đã được bà pha sẵn rồi, Anh Kiệt cậu lặng lẽ bước vào phòng ngủ rồi thay đồ, còn hắn thì ngồi xuống ghế thưởng trà cùng bà lão.
Giờ đã quá nửa đêm rồi.
Trong cái quán rượu duy nhất của ngôi làng, trong phòng khách duy nhất của quán rượu.
Minh Triết hắn đang ngồi nhắm mắt lặng lẽ tĩnh tọa, thì ngoài cửa có tiếng chân người.
“Mẹ ơi tại sao chúng ta lại ăn mặc như này?” Tiếng cô bé nhỏ khẽ hỏi.
“Xuỵt, con hãy nói bé thôi, chớ làm phiền lòng ngài đệ tử.” Tiếng mỹ phụ nhân cất lên.
Xong âm thanh đấy cũng không ngừng lại mà tiếp tục vang lên tiếp:
“Con gái ơi, ở đời là phải biết nắm chắc cơ hội, giờ đây là cơ hội trời ban, ngàn đời muôn kiếp nếu không đủ phước chưa chắc đã có được, giờ sau khi mẹ mở cánh cửa này ra, đôi ta cùng đi vào, đêm nay nếu phục vụ ngài đệ tử tốt thì từ nay cuộc sống của chúng ta chẳng phải tốt lành hơn sao?”
“Được tu hành, được ăn ngon, được ngủ ấm, mà tất cả những gì chúng ta cần làm là phục vụ ngài đệ tử vào đêm nay.”
“Nhưng nếu chúng ta đều được tốt, vậy còn cha thì sao? Hay đợi cha trở về rồi cả nhà ta cùng phục vụ ngài đệ tử.” Cô bé cất tiếng hồn nhiên nói.
“Người lành tự có số tốt, cha con sống tốt chỉ cần hai ta phục vụ thỏa mãn ngài đệ tử biết đâu ngài ấy sẽ đem cả nhà ta theo cùng.” Âm thanh của mỹ phụ nhân cất lên nói.
“Vâng.” Cô bé vui vẻ đáp.
Gần đó có tiếng chân, gấp gáp, giống như đang vội đi đến, tiếng chân của đàn ông sao.
“Ăn mặc hèn hạ, giống như là những con điếm, kéo con bé theo, đứng trước cửa phòng của ngài đệ tử cô rốt cuộc mang ý gì?” Giọng nam trầm khẽ, như tránh để cho âm thanh của mình khiến cho người ngủ mê phải tỉnh, nhưng vẫn không giấu được sự tức giận trong lời nói.
“Làm gì anh chẳng lẽ không biết sao.” Giọng người nữ vang lên mỉa mai đáp.
“Sống cuộc đời của cô, đừng lôi con bé vào.” Giọng nam, trầm, đáp.
“Tôi cũng chỉ muốn tốt cho con bé thôi, chỉ cần một lần là được ăn ngon, được mặc đẹp, tương lai vô lo, chẳng nhẽ anh không muốn tốt cho con bé sao?” Người đàn bà ấy vẫn dùng cái giọng mỉa mai để cất lời.
Người đàn ông đó im lặng.
“Giả nhân giả nghĩa để làm gì, anh cũng thừa biết mà, con bé …”
“Bốp.” Cái tát vang trời giáng thẳng vào mặt.
“Hưu Mi anh dám đánh tôi.” Người nữ kinh ngạc tức giận nói.
Người đàn ông đó vẫn im lặng.
“Mà cũng phải thôi, cái loại h·i·ế·p yếu sợ mạnh như anh điều này đâu có lạ thường gì, trước khi anh tôi còn tại thì khúm na khúm núm, giờ bày mưu hại c·h·ế·t anh tôi rồi mới bộc lộ vẻ ta đây.” Người đàn bà đấy dùng cái giọng khinh bỉ, mia mai, căm phẫn mà nói.
Người đàn ông đó vẫn im lặng.
“Cha mẹ có thể không đánh chửi nhau có được không?” Giọng cô bé khóc nấc lên mà nói.
Người đàn ông đó vẫn im lặng, sau có tiếng bước chân người rời đi.
“Kẽo kẹttttttttt.”
Cánh cửa phòng chầm chậm khẽ mở, người đàn bà dắt theo một đứa trẻ khóc nức nở bước vào, thi lễ khẽ nói:
“Ngài đệ tử.”
Đứa trẻ vẫn khóc nhưng không dám thốt lên thành tiếng, tay sưng đỏ ở một bên giống như bị người đánh, người đàn bà khẽ chạm ra hiệu, đứa bé nhỏ dù khóc vẫn phải thi lễ chào người.
“Ngài, ngài đệ tử.”
“Bịch.” Ném xuống dưới đất hai cái túi, hắn chậm rãi khẽ nói:
“Linh thạch ngươi cầm một đời vô lo, nhặt lên thì rời đi, khi đi nhớ đóng cửa.”
Người phụ nữ đó nghe vậy thì ngạc nhiên sau ánh mắt thoáng lên vẻ tiếc nuối, ôm cái bụng bầu nhặt hai túi linh thạch lên, khẽ thi lễ rồi dắt tay đứa trẻ cùng với hai túi linh thạch đi ra ngoài.
Cánh cửa phòng đóng lại.
Sáng hôm sau, phòng khách trống vắng, người giờ đi mất, một người đàn ông với khí thế uy nghiêm, chắp hai tay sau lưng hướng thẳng đến tửu quán.
“Khách quan ngài cần gì ạ?” Nét mặt đượm buồn tay đang lau cốc chén, nhìn thấy người đàn ông, chủ quán sợ hãi nói.
Chẳng để ý cũng chẳng đáp lời, người đàn ông một lời cũng chẳng nói, cứ thế tiến thẳng đến phòng khách, chủ quán cũng chẳng cản.
Mười phút sau bước ra, cùng lúc đôi mẹ con trở về.
Đứa bé gái vui vẻ, nhìn thấy cha từ xa, vẫy tay chào mà nói:
“Phụ thân con trở về.”
Người phụ nữ vác cái bụng bầu chậm rãi bước tới, cô bé nhỏ dắt tay mẹ cũng chẳng dám đi nhanh, nhưng người đàn ông kia trở ra với vẻ mặt tức giận, giống như con thú bị chọc tức, ánh mắt liếc qua thôi cũng đủ g·i·ế·t con mồi.
Cô bé đang cười bị dọa sợ, ngay lập tức vội rút tay, chủ quán để ý thấy, dường như có khác thường.
“CON ƠI, MAU TRÁNH.”
“CON ƠI MAU TRÁNH.”
Chủ quán vội hô lớn mà nói, nhưng đã muộn.
Người đàn ông đó lao đến như tên bay, xé mây xé gió, một bàn tay xuyên qua cả thân người.
“Cha ơi lạnh quá.” Đứa trẻ hướng ánh mắt đến chủ quán ở đằng xa chậm cất tiếng.