Vạn Cổ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 249: Đàn Ông
Nhìn cái vẻ mặt ngạc nhiên đến mức đôi mắt gần như trợn ra của người mỹ phụ, gã đàn ông ấy lại càng khinh bỉ mỉa mai hơn nói tiếp:
“Vì người khác anh ấy đã hi sinh quá nhiều.” Mắt chẳng thèm để tâm, người đàn ông ấy lại nỉ non, bắt đầu.
Chương 249: Đàn Ông
Mắt liếc xuống bụng bầu người đàn ông ấy chậm rãi nói:
Người phụ nữ đã hết sức ngạc nhiên, ánh mắt ấy gần như còn chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra thế này, thấy vậy người đàn ông ấy thoáng cười mỉa mai mà nói:
“Vâng, vâng.” Người đàn bà đó sợ hãi, những lúc này thì đâu có nghĩ được điều gì, chạy còn chẳng nổi, nên miệng chỉ lắp bắp được thôi.
“Tuyệt vọng bát thức.”
“Xin hay tha cho tôi, tôi gần như chẳng liên quan, tôi chỉ là hạng nữ, chân yếu tay mềm nào có làm gì được đâu, giờ người ác để phải c·hết xin hãy tha cho tôi cùng đứa nhỏ này.” Người phụ nữ khóc lóc van xin sợ hãi mà nói.
Chủ quán như điên như dại lao đến con bé mà gào thét nói.
“Ngạc nhiên sao, bất ngờ sao, cũng chẳng bất ngờ đâu vì tao là người khách xa lạ đấy.”
“Con ơi, con tôi, con ơi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến khi quá trình kết thúc, chủ quán rượu đã biến mất, giờ chỉ còn lão già với cái đầu bạc phơ, đứng lặng giống như người đ·ã c·hết.
“Nhưng thứ hạ đẳng như mày không xứng mà tinh huyết của người đàn ông kia.”
Hai tay chỉ vào đôi mắt mình, người đàn ông đó nhìn thẳng vào người phụ nữ từng câu, từng chữ, cắn chặt mà nói:
“Sinh, già, bệnh c·hết, gần người ghét, xa người thích, muốn không được, ngũ uẩn khổ.” Mỗi thức vang lên là một lần tuyệt vọng, mỗi thức vang lên là một lần thống khổ, khắp trời đất này giờ chỉ còn tiếng gào thét của chủ quán rượu kia.
Từng có câu chuyện người ôm đầu mà chạy, nôm na là toàn đội b·ị b·ắt, người người bị xử tử, người b·ị c·hặt đ·ầu đã yêu cầu trưởng quan của bên địch rằng nếu khi đầu tôi bị chặt, tôi ôm đầu chạy qua bao nhiêu người thì được cứu bấy nhiêu mạng, trưởng quan đồng ý, xử chảm bắt đầu, người đấy sau khi đầu bị chặt xuống, kỳ lạ đã ôm đầu mà chạy.
Người đàn bà kia sợ hãi, đứng lặng ở gần đó, hoảng sợ, tay chân cứng ngắt, không biết phải làm gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đừng ngạc nhiên thế chứ, chúng mày là c·ướp quanh vùng này tiếng xấu đã có rảnh rỗi thì đi thôi.”
“Cứ vậy đi.” Người đàn ông đó tiến đến, vặn ngược cổ của lão già ra đằng sau, thân già lảo đảo rồi ngã xuống, nhưng khi ngã xuống vẫn phải che cho con bé mặc mình.
Lấy cảm hứng từ tám sự đau khổ của loài người, được xếp vào hàng ngũ một trong những hình thức t·ra t·ấn đau đớn nhất, thống khổ nhất mà loài người có thể nghĩ ra và ở nhiều nơi chỉ được phép dùng đối với những người mang tội ác bất dung thứ.
Bóp nát cái thai ra thành nghìn mảnh, máu chảy đầy tay người đàn ông đó nhìn người phụ nữ đang chật vật băng lãnh mà nói:
“Chính đôi mắt này, đã nhìn thấy hết, lũ chúng mày t·ra t·ấn anh ấy như thế nào, chính đôi mắt này đã nhìn thấy hết lũ chúng mày đã làm anh ấy thống khổ ra sao, chính đôi mắt này đã thấy mày cùng thằng anh trai dùng cây đao sắc rạch thẳng một đường, từ tốn, chậm rãi ở trên lưng của anh ấy, thêm một chút nghiên cứu nữa biết vài điều ấy là chuyện thường.”
“Mày chỉ là con gái của một con điếm cùng với đầu lĩnh của một đám giặc c·ướp, loại như mày tồn tại chỉ làm ô uế thế giới này.” Tay vừa chậm rãi rút ra người đàn ông đó vừa chậm rãi nói.
“Không con ơi, con ơi, cha đây, cha đây rồi, mau mau mở mắt ra nhìn cha nào, cha đây, cha đây.” Xoa lấy tóc sờ lấy mặt, ôm chặt con bé vào lòng, chủ quán rượu điên dại mà gào thét nức nở nói.
“Vì một đứa con còn chẳng phải là con của mình, thế nhưng anh ấy vẫn hi sinh vì nó, vẫn nuôi nó lớn, lo lắng cho nó mà chẳng giây phút nào phân biệt, bán máu mình để cho nó được ăn ngon, bán sức mình để cho nó được mặc đẹp, bán thời gian, tuổi đời để mua sách mua vở cho nó được ăn được học, cho nên người.”
“Dừng lại đi, nó đ·ã c·hết rồi.” Người đàn ông với nét mặt uy nghiêm trầm giọng nói.
Đặt con bé nhẹ nhàng xuống chủ quán mang lấy thân thể gầy gò giống như là con thú hoang dại điên cuồng công kích chẳng chút sợ hãi nào đối với gã đàn ông kia.
“Ông cũng thừa biết con bé không phải con ông, ông cũng thừa biết nó là kết quả của mối quan hệ l·oạn l·uân giơ bẩn giữa anh trai và em gái, ông cũng biết điều ấy mà, khom lưng, uốn gối, khép mình, hi sinh vì con bé nhiều vậy có đáng không?” Người đàn ông với nét mặt uy nghiêm đó thoáng nhìn rồi khẽ hỏi.
“Mở mắt ra nào con ơi, đừng nhắm mắt đừng ngủ, con ơi mở mắt nào, CON ƠI.” Ôm lấy cái xác của con bé vào lòng, ôm chặt lấy nó như quá sợ hãi để rời xa, chủ quán rượu bi thương gào thét, thống khổ, nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không, không, không.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lũ chúng mày có là gì đâu, con cái mình đẻ ra con chẳng coi bằng con s·ú·c· ·v·ậ·t, đẻ nó ra còn chẳng thèm cho nó ăn, đánh thân nó còn hơn cả những con s·ú·c· ·v·ậ·t, là anh ấy đi từng nơi từng nơi, chịu người người mắng chửi vì liên quan với đám c·ướp để xin cho con bé miếng sữa để ăn, là anh ấy vứt bỏ hết danh dự cùng liêm sỉ, khom lưng bó gối, chịu đ·ánh đ·ập hèn hạ thay cho con bé còn chẳng phải con mình, là anh ấy nhẫn nhục cẩn thận kiếm từng đồng từng đồng một, nhưng lũ chúng mày chỉ có c·ướp rồi phá, tích góp chưa được bao nhiêu thì chúng mày đã c·ướp hết, cứ góp được tiền thì lại b·ị c·ướp, góp được tiền lại bị lấy, lấy tiền xong còn đ·ánh đ·ập, hỏi tha thứ sao bây giờ.”
Đầu chạy qua bảy xác, c·hết cứu được bảy người.
Ánh mắt người đàn ông ấy khẽ liếc xuống cái bụng bầu của người phụ nữ, xong cũng chẳng để tâm mà nói tiếp:
“Xin hãy tha cho tôi, tha cho đứa nhỏ, nó là con của anh ấy, ít nhất hãy để tôi được sống, để đứa trẻ được ra đời, đứa trẻ ấy cần mẹ, xin anh tội lỗi tôi dù chồng chất nhưng hãy tha cho tôi được sống, tha cho đứa trẻ này.” Người đàn bà ấy chắp tay van lạy gần như cầu xin khóc lóc mà nói.
Tay xuyên thẳng vào bụng, lôi cái thai ra, máu chảy ồ ạt người phụ nữ ấy đau đớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đó là một người đàn ông tuyệt vời, tuyệt vời đấy mày có biết không?” Người đàn ông uy nghiêm đó nhìn mỹ phụ mà trầm giọng nói.
“Không, không, nó chưa c·hết, là mày, là mày đã lấy nó phải không, mau trả lại, MAU TRẢ LẠI ĐÂY.”
“Huyết mạch giống nhau có vẻ là con của anh ấy đấy, nhưng, …”
Người đàn ông uy nghiêm đó sau khi nhìn thấy lão già ngã xuống thì chỉ lặng nhìn, im lặng, sau ánh mắt lại đánh sang nhìn người phụ nữ mang bầu đang sợ đến nỗi tay quên việc nhắc, chân quên việc chạy.
“Nó là con gái tôi nên bao nhiêu cũng là đáng.” Lão già đó thều thào, tiếng không thành tiếng, môi mấp máy cố đáp lời.
“Mày thì biết cái gì, thứ đàn bà ghê tởm phản bội chồng con rồi còn l·oạn l·uân ngủ với chính anh ruột của mình, thứ ghê tởm như mày chưa có một giây một phút nào xứng đáng với người đàn ông ấy.” Người đàn ông uy nghiêm kia thoáng thấy khinh bỉ mà nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.