Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 250: Trả Giá

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 250: Trả Giá


“Xin ngài, cầu xin ngài.” Phó quản lý vội quỳ xuống ôm lấy chân hắn van lậy mà nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở đây người ta tin rằng, những kẻ c·hết mà xác vẫn còn hưởng ánh sáng của mặt trời vậy thân vừa bỏ hồn về thống khổ giới phải chịu muôn ngàn t·ra t·ấn đời đời chẳng thoát được, nhưng nếu thân này được về với đất mẹ hoặc nằm trong nơi tối đời sau ắt sẽ được sinh vào gia đình sung túc, có cuộc đời sung sướng.

Tràng cảnh sau khi nghe xong lại một mạch như cũ, vui rồi lại buồn, buồn rồi lại nghĩ, nghĩ rồi lại bần thần, nhưng lần này bần thần được một lúc bỗng khí tức của phó quản lý bỗng đẩy lên, ánh mắt lăng lệ, như, muốn g·iết người.

Hai tay dính máu, mặt chẳng từ bi, tay dơ ra trước mặt.

Phó quản lý quan sát cái chén, cau mày, khí tức đẩy lên, gỗ nhà nát vụn, trầm giọng mà hỏi:

Nghe vậy giống như người bị chột dạ, khuôn mặt của phó quản lý lập tức vô cùng ngạc nhiên cùng bất ngờ, không, phải là kinh ngạc.

Nheo mắt nhìn con dao, xong cũng chẳng lưu luyến, nhìn người nam tử như hòa vào màn đêm, khuôn mặt vẫn hiền dịu nhưng ngữ khí thoáng chút tức giận cương quyết mà nói:

“Ngày này sẽ đến huynh cũng sớm biết, chỉ là sớm hay muộn huynh không biết thôi, nhưng huynh vẫn ở đó lặng thầm, chứng kiến tất cả, huynh đã thấy hết phải không, mọi việc, đáng lẽ báo lên tăng công huynh không làm, huynh đã nghe thấy hết phải không, mọi thứ, đáng ra nên báo lên huynh không chịu, tất cả những chuyện bất bình ở thế gian, tất cả nỗi sầu của dân chúng, tất cả âm mưu phản hại, huynh đều biết hết, chỉ cần một lời thôi mọi thứ sẽ được thay đổi, nhưng huynh đã chọn im lặng, có phải không?”

Khí tức của phó quản lý bắt đầu giữ dội hơn, bàn ghế, nhà cửa, tường cột, … tất cả đều rung chuyển.

“Tôi có thể c·hết cũng được, cầu xin ngài hãy cho cô ấy còn sống, h·ình p·hạt cứ để tôi chịu, nhưng cầu xin ngài hãy để cho cô ấy và đứa trẻ được sống.”

Càng đọc càng ngạc nhiên, càng đọc càng kinh ngạc, nhìn phó quản lý rồi lại nhìn trời đêm, hắn từ tốn thưởng trà rồi nói:

“Y sư duy nhất đủ khả năng để khám cho người ấy trong cái làng này, có một thói quen, luôn luôn ghi lại tất cả thông tin và bệnh án của người mình đã từng khám qua vào trong hồ sơ để sau nếu có quên thì còn lật ra để nhớ.”

Chắp lấy hai tay ra sau lưng, máu của người chảy xuống dưới đất, người đàn ông đó rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mê tín hay thật, điều này cũng từ cái nghèo mà sinh ra.

“Đứng lên đi phó quản lý, đứng lên đi phó quản lý của ngôi làng này, muốn thế hệ mới được lên ngôi thì ngôi sao cũ phải hái xuống chứ.”

Áp lực đánh tới nhưng sắc mặt vẫn vậy hắn từ tốn nói ra vài dòng chữ:

“Dao để dưới đất lựa chọn ở người.”

“Ngày mười bảy tháng ba năm …”

Chậm rãi bước tới như nhà không chủ, như chốn không người, nam tử ngồi xuống cái ghế còn lại, lấy ra một cái chén đổ thứ dịch tím vào, đẩy sang cho người còn lại.

Hắn im lặng chẳng nói.

Đưa ra con dao vẫn còn đang nằm trong vỏ, trăng đêm ngó xuống thấy cũng chẳng nhiều.

Ôm lấy bụng, mắt trợn ngược, nhìn người đàn ông kia, chân loạng choạng, không vững. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôm lấy cái bụng bầu người phụ nữ hiền dịu nhìn hắn mà hỏi.

“Tạ ơn tạ ơn ngài, nhưng tôi cầu xin ngồi một thỉnh cầu nữa, chỉ cần ngài đáp ứng tôi sẽ uống, uống luôn không chần chừ gì.” Giống như người vừa được cứu khỏi ngã xuống vực, mặt mừng như một đứa trẻ mới biết vui.

“Không, tôi xin ngài, tôi cầu ngài.” Kiên quyết không dậy, van lạy như không, cả một đời thẳng tắp như thanh kiếm, giờ lại phải cong vẹo vì một người đàn bà.

“Quyền lực dù đắng hay là ngọt n·gười c·hết cũng không thể biết nó có vị như nào, phu nhân tài trí hơn người, một hai hẳn cũng đoán ra.”

“Có đôi khi tình yêu giống như là ly rượu độc, dù anh yêu cô ấy bao nhiêu thứ cô ấy yêu vẫn luôn là danh vọng cùng địa vị, một người đàn bà sẵn sàng làm tất cả để có được thứ mình muốn, … ngoan độc, không thể cho cô ấy thứ cô muốn, huynh không có giá trị, cô ấy sẵn sàng đi theo người khác, tất cả để đạt được thứ muốn của mình, thế nhưng huynh vẫn đi theo, vẫn lặng thầm, vẫn lặng lẽ, nếu không tiềm lực tốt thế sao lại hoang phí ở nơi này.”

“Giá như ta cùng từng có một người cha như ông nhỉ.”

Hóa thành nghìn mảnh rồi.

Từng trang được lật từng trang được giở, càng đọc càng kh·iếp càng đọc càng kinh, thấy người như vậy hắn vẫn từ tốn, thưởng trà ngắm trăng mà nói:

Biệt phủ của phó quản lý.

Nước có truyền thống, làng có tục riêng.

“Ngài đệ tử mau thu lại đi th·iếp thân sẽ làm như không thấy, g·iết chồng sát phu sự tình này th·iếp thân mà làm thế nhân nghe thấu mười đời chỉ sợ người ta đánh chửi chưa xong.”

Thân vận hắc y, hòa vào đêm tối, điềm nhiên chẳng đổi, một lời chẳng nói.

“Mười bảy tháng ba đúng là một người đáng nhớ đấy nhỉ, thừa vắng mà vào, không, phải là thừa vắng mà người cho vào.”

“Đo ra đúng ngày, huyết mạch như một huynh nói xem.” Hắn từ tốn thưởng trà rồi đáp.

“Lòng dạ.” Minh Triết hắn từ tốn phun ra hai chữ.

Một câu như bừng tỉnh, khí tức vội biến mất, phó quản lý lại lặng, ngồi, bần thần ở trên ghế, mắt nhìn xa xăm giống người mất hồn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Kẻ phản bội là phải diệt nhưng người đi hết rồi làng này ai quản đây.” Kéo mãi chẳng được Minh Triết hắn liền buông ra rồi từ tốn nói.

Chương 250: Trả Giá

“Cầu xin ngài, xin ngài hãy hứa với tôi, hứa với tôi hãy bảo vệ đứa nhỏ đó, không cầu gì nhiều chỉ cầu vậy thôi.” Phó quản lý ôm lấy chân hắn quỳ lạy hèn mạt mà nói.

“Mau, đứng dậy đi.” Bắt lấy hai cánh tay cố kéo người lên hắn điềm nhiên mà nói.

Lấy từ trong nhẫn, một tập hồ sơ gọn đưa cho phó quản lý, vội vội vàng vàng người mở ra đọc.

Không có gia nhân, không có người làm, nơi này vẫn vậy yên tĩnh đến lạ thường, phòng khách có một người lặng ngồi thưởng trà, đợi người, ngắm đêm khuya.

“G·i·ế·t thì dễ nhưng đến là gì huynh không biết sao?” Thần thái vẫn thong dong như núi đổ chẳng biến hắn vẫn ung du·ng t·hưởng trà rồi nói.

Đọc xong, cất tập hồ sơ lên bàn, bần thần, ngồi, thoáng vui rồi lại buồn, buồn rồi lại nghĩ, nghĩ xong rồi lại bần thần, giống như người mất hồn cứ ngồi đấy, mãi đến một lúc sau mới có thể cất lên một lời: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe vậy hắn vẫn chẳng cất con dao đi mà điềm nhiên nói:

Máu tươi tung tóe khắp nơi, cây cối, đất, cỏ, y phục, …

“Bùm.”

“Gọi th·iếp thân ra đây, đêm tối thế này rồi không biết là ngài đệ tử còn có việc gì cần?”

“Vậy tôi là cha của đứa trẻ.”

“Uống đi.” Giống như người đứng giữa cơn bão mà vẫn bất động hắn điềm nhiên nói.

“Ta cũng tự hỏi là vì sao huynh lại mê mệt người đàn bà ấy đến thế nhưng khi biết họ mang thai mười mấy năm một đứa trẻ không lành lặn để từ từ mưu cơ nghiệp, ta cũng có mấy phần nể phục rồi, …”

“Ngài đệ tử làm điều này vậy có ý gì?”

Đứng lặng cho máu dính khắp mặt mình, xong, xoay lưng chậm rãi bước.

Nói xong hắn đặt con dao xuống rồi xoay người bỏ đi, để lại một mình người phụ nữ đang nheo mắt nhìn hắn, mãi cho đến khi hắn biến đi mất mới nắm con dao rồi biến mất trong màn đêm.

Bước tới trước hai cái xác đang chồng chất lên nhau, thân cha đang cố che cho xác con mình, người đàn ông đó gỡ cái áo khoác xuống, che lấy, phủ kín người cả cha lẫn đứa con.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 250: Trả Giá