Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 251: Con Người
“Nhiều lời khó hứa nhưng nếu như đứa bé ra đời ta vẫn ở Ngự Lang tông, ta hứa sẽ bảo vệ nó, cho nó gia nhập Ngự Lang tông tu học, đến khi bằng huynh của bây giờ thì mới buông nó ra.” Minh Triết hắn nhìn phó quản lý hèn mọt quỳ lạy thì như buông lòng, thề mà nói.
“Tạ ơn ngài, tạ ơn ngài.” Vui vẻ hớn hở, phó quản lý dập đầu vái lạy sau ngồi lên ghế uống một hơi hết sạch cốc nước đầy.
Chậm rãi rời khỏi cửa, khuôn mặt vẫn điềm nhiên, sau là tiếng la hét, của một n·gười c·hết rồi.
“G·i·ế·t ta có đáng không?” Dao đâm vào ngực, máu chảy thành sông, nằm ở trên giường, mắt nhìn trên tường.
Đấy là câu hỏi của quản lý đối với người đàn bà đầu ấp tay gối vừa đâm mình.
Trăng đêm nay chẳng sáng, nhưng máu tanh làm kinh người.
“Vì chức trưởng làng là ai cũng đáng.” Người phụ nữ mang bầu nhìn hắn với đôi mắt điên dại mà nói.
Quản lý chẳng buồn nhìn lại, đôi mắt vẫn dính với cái trần nhà, miệng thều thào như mất hết khí lực khẽ nói:
“Ngậm máu phun người thì miệng sẽ dơ, cầm bùn ném người thì tay sẽ bẩn, nàng cũng hẳn phải nhận ra, độc trên con dao cũng ngấm vào tay nàng rồi.”
“Ngài đệ tử sẽ cứu ta, ngài ấy đã hứa, ngài ấy đã hứa.” Người phụ nữ điên dại nói.
“Ha ha.” Quản lý khẽ cười.
“Đấy là lý do dù nàng có muốn nó đến nhường nào, nàng cũng không thể có được nó đấy, quyền lực thứ ấy, không phải là người nào muốn cũng có được.”
Thứ chất độc từ tim bắt đầu lan dần ra khắp người, ho ra máu.
Đôi bàn tay của người phụ nữ ấy giờ cũng chuyển màu, nó lan ra giống như thứ bệnh dịch, ăn lấy làn da, quấn lấy khắp người, cô gào thét trong đau đớn, còn quản lý chỉ cười.
Đêm đến có người đàn ông đang đứng lặng cạnh giường, trong nhà tranh cũ nát, trên cái giường chật hẹp, dưới vào lớp chăn mỏng là người phụ nữ gầy nhom đang nằm bất lực ở trên giường.
Gió khé thổi sợ nhà cũng đổ, người khẽ động sợ tường cũng rơi.
Ngập ngừng do dự nam nhân khẽ nói:
“Ân oán trả đủ, con cô còn sống.”
“Thưa đệ tử, có thể nói giờ nó ở đâu không?” Cố gượng dậy nhưng người quá yếu, giọng thều thào chỉ nói được vài từ.
“Hai đứa nhỏ được thương nhân mua được, coi nó như con đối xử như người nhà, giờ đã vào tông hai đứa thành người tu hành.”
Chật vật ngồi dậy, tóc tai bù xù, nước mắt giàn giụa, cô ấy vui quá.
“Tốt rồi, tốt rồi.”
Gió đêm khẽ thổi người run bần bật, nhìn người đệ tử cô gái khẽ nói:
“Ngài đệ tử tôi lạnh quá, có thể ôm lấy tôi được không?”
Chậm rãi tiến đến, ôm lấy cô vào lòng.
Không chê dơ bẩn, không khinh hèn kém, nam nhân ấy ôm bằng tất cả tình thương của mình.
“Thật ấm, thật ấm.” Nằm trong lòng người nam nhân cô gái dịu dàng nói, dường như tất cả gánh nặng được buông xuống giờ khắc này cô thấy nhẹ nhàng.
“Ngài đệ tử ngài thật ấm, giống như cái cách mà chồng từng ôm tôi.” Khẽ cười cô gái nói.
“Ngài đệ tử ngài biết không, tôi sinh ra từng rất lạnh, cả người cứ lạnh ngắt, lúc nào cũng như băng, thân thể thì yếu đuối, chẳng biết vì chuyện gì, người trong làng cũng vì thế mà xa lánh, đám trẻ con thì gọi tôi là tuyết nữ, cả tuổi thơ tôi chưa từng có người bạn nào chơi cùng, thật lạnh, phải không?”
“Đợt đấy trong làng cũng có một tên nhóc, cả người nóng như lửa, từ khi sinh đến giờ, tính tình cũng như lửa, nóng tính mà năng nổ vô cùng, thật là một tên nhóc kì lạ, họ gọi chúng tôi là tuyết nữ cùng hỏa nhân, danh hiệu thôi nhưng cũng ấn tượng đấy.”
Người phụ nữ như đang chìm trong ảo tưởng.
“Tôi giống như mùa đông lạnh ngắt, anh ấy như ngọn lửa nóng bỏng, hai người gặp nhau vào lần đầu tiên anh ấy trao cho tôi cái ôm, lần đầu tôi cảm thấy ấm áp đến thế.”
“Sau tôi mới biết được, ấm áp ấy không đến từ cơ thể, ấm ấp ấy là dịu dàng, anh ấy đã trao cho tôi tất cả sự dịu dàng mà anh có.”
“Chúng tôi làm quen rồi nhanh chóng kết hôn, đối với cả hai chẳng có phút giây hối hận nào, tuyết nữ và hỏa nhân cũng gọi là một đôi chứ.”
Nói đến đây cô gái ấy khẽ cười.
“Rồi hai đứa sớm có con, hai đứa bé kháu khỉnh, tôi còn nhớ cái cảm giác ấy, cảm giác được ôm hai đứa trẻ vào lòng.”
Cô ôm chặt lấy hắn, lửa trong làng bùng lên, nước mắt chảy giàn giụa, cô ấy khóc rất nhiều.
“Ngài đệ tử ơi xin hãy cho tôi được mong cầu, đôi chân này giờ chẳng còn có thể đi, đôi tay này cũng chẳng biết viết, tôi vẫn muốn nói với hai đứa trẻ rất nhiều, nhưng sợ ngày giờ cũng sắp cạn.”
“Cô cứ nói đi, ta sẽ viết ra thành bức thư rồi gửi lại cho người.”
“Tạ ơn ngài, ngài đệ tử.” Cô gái cười khẽ nói.
Ngọn lửa cháy khắp làng.
“Gửi hai con của mẹ.”
Đốt đi hết sự đau khổ, thiêu bằng sạch thứ bất dung, cả hai người ôm nhau trong ngọn lửa, bên ngoài đó là tiếng la hét của muôn người.
Kết thúc.
Cũng là lúc hắn rời đi, kết thúc cũng là lúc cậu bé rời khỏi làng.
Một tháng sau.
“Vĩnh Hoa muội nhìn xem báo mới này.” Ly sư tỷ tìm đến nàng tay cầm tờ báo mới.
Tay đang thêu thùa may vá cầm tờ báo trong tay đọc xong nàng bật cười, tức quá bật cười.
“Giỏi, giỏi, được lắm, được lắm.” Nàng khoái trí cười mà nói.
Ở Tàng Kinh các ngồi uống rượu, khách đến cầm báo mới, Trình trưởng lão lâu người không thấy, nay gặp mặt với tờ báo mới tinh.
“Nghiêm lão huynh báo mới đã đọc?”
Mở không nổi mắt, chân tay không vững, giống như người say, quanh thân toàn rượu, cầm tờ báo trên tay đọc qua một lần Nghiêm lão bỗng bật cười.
“Tuổi trẻ.”
Báo đi khắp tông môn ai cũng biết điều ấy, ai ai cũng nể phục đa số là bật cười.
Uống trà cùng đọc báo, Tôn Vân cùng Hùng Bắc, đọc xong thì bật cười chỉ mình Hùng Bắc cười.
“Vân nhi con thấy thế nào? Đồng dạng trẻ như nhau, ở khoản này con kém.”
Nói xong lại bật cười.
Tôn Vân thì ngược lại, mặc đầy vẻ lắng lo như tính toán gì đó.
“Sư phụ con thấy người này kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ.”
Hùng Bắc cười quay lại, nhìn Tôn Vân mà nói:
“Đừng bao giờ để ai biết con đang nghĩ gì kể cả người đấy có là ta.”
“Nếu thế lòng mà loạn, nếu thế tâm có khác vậy chẳng phải lắng lo.” Tôn Vân nghe vậy đáp.
“Chỉ cần lòng không đổi, ta không phải lo nhiều.” Hùng Bắc từ tốn đáp lại.
“Con nên tiếp xúc với người, sau đều thành rường cột, chọn bạn tiếp xúc nhiều.”
“Vâng thưa sư phụ.” Tôn Vân lẽ phép đáp.
Hùng Bắc nghe vậy chỉ cười đọc báo thưởng trà híp mắt không nói.
Nửa tháng trước nhìn lại, trong ngôi nhà hoang vắng, làng là đống đổ nát.
Làng giờ cháy thành tro, người bị đốt thành bụi, sau cái ngày hắn đi y sư duy nhất của làng đã tố cáo tất cả hành động của quản lý, phó quản lý và phu nhân, bà nói rằng ngôi làng là bãi rác và mồi lửa là trời phạt, bà nói rằng phu nhân vì ham muốn quyền lực nên đã g·i·ế·t chồng nhưng ai ngờ bị phản sát, còn phó quản lý vì quá đau lòng cho người tình nên đã uống thuốc độc tự tử, bà kể hết, toàn bộ, sự thật không một lời che dấu, sự thật, nhưng những thông tin không cần thiết đã bị bà cắt bỏ.
Cho dù đối mặt với đội điều tra bà vẫn kiên quyết nói sự thật, không một lời giả dối, đến cả điều tra viên có vài người cũng chẳng ngờ được rốt cuộc bà là vì cái gì.
Cho đến khi một điều tra viên thoáng hỏi vì sao bà lại không tố giác từ trước bà đã thành thực trả lời vì chúng đe dọa sẽ làm hại đến gia đình bà, đến con cháu bà nên vì tư lợi bà phải im lặng và sẵn sàng chịu mọi hình phạt mà tông môn dành cho bà.
Bà sau đó đã bị giải đi vào ngục chờ hình phạt.
Đứng ở trên bãi đổ nát một vị điều tra viên nhìn xuống những cái xác giờ đã bị thiêu cháy đen mà nhăn mày cau mặt thốt lời:
“Thế đạo này thật kinh tởm.”
Nhìn xuống vị điều tra viên đó, đồng bạn trầm giọng mà nói:
“Đừng trốn tránh màn đêm hãy làm quen với nó.”