Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 252: Mưu Kế

Chương 252: Mưu Kế


Nửa tháng sau, hiện tại, giờ hắn đã chở về.

Chậm rãi về đến nhà nơi Vĩnh Hoa chờ sẵn, giơ tờ báo trước hắn Vĩnh Hoa nàng vừa giận vừa buồn cười mà hỏi:

“Cái gì đây?”

Ra oai phủ đầu ngay từ lúc mới về nhà gặp mặt, Minh Triết hắn đọc xong tờ báo nội dung chỉ tóm gọn vài từ rất đơn giản.

Ngự Lang tông, Nghiêm trưởng lão đệ tử, tinh lực vô hạn, tháng ròng sung sướng.

“Tháng dài ta chờ đợi mòn mỏi, chàng ở ngoài thì sung sướng, bao trọn thanh lâu hơn một tháng, ngày ngủ hơn vạn người, chàng giỏi, giỏi lắm.”

Hắn chỉ im lặng điềm nhiên nhìn nàng mà chẳng nói, thừa thế xông lên nàng tiếp tục ra oai phủ đầu.

“Không những thế còn khiến cho họ mê luyến quên lối về, người ta còn c·hết vì thương nhớ, thiên hạ này chàng là đứng đầu rồi.”

Hắn vẫn im lặng chẳng nói, Ly tỷ từ đâu bước ra bật cười, cất tiếng.

“Hào sư đệ hẳn rất biết lỗi, Vĩnh Hoa muội bớt chút lửa.”

Nheo mắt hắn quay sang nhìn lại, một người ít nói ít cười nay lại cười, lòng mang tâm tư khác.

Nếu vậy kết hợp với Vĩnh Hoa ở đây hai người đang cố hạ một mã uy của hắn.

Sau khi Ly tỷ xuất hiện, Vĩnh Hoa vội vui cười, giống như quên mọi chuyện, lại đối với hắn như mọi khi mà nói.

“Nếu Ly tỷ đã ở đây rồi thì chúng ta đi thôi.”

Nói xong liền dắt tay hắn đi mà không cần hỏi đáp, hắn không phản kháng, chỉ im lặng đi theo.

“Ngự nữ ngàn vạn mà tinh lực có thừa, thể chất đặc biệt hay d·ụ·c thuật thượng thừa đây?” Đi ở một bên Ly tỷ như có như không làm bộ mà hỏi.

“D·ụ·c thuật thứ ấy sao huynh học được?” Vĩnh Hoa nghe xong liền cất tiếng.

Hắn im lặng không nói chỉ đi theo, Ly tỷ thấy vậy trả lời:

“Tàng Kinh các có một vài cánh cửa bí mật dẫn đến những căn phòng có chứa cấm pháp d·ụ·c thuật, chỉ cần là thiên tài ngự nữ một người là học được d·ụ·c pháp, chỉ không ngờ sư đệ lại là thiên tài trong lĩnh vực ấy thôi.”

“Thứ hay thứ tốt thì không học, đâm đầu vào những bức tường ấy.” Dắt lấy tay hắn mà đi Vĩnh Hoa nghe xong phồng môi phồng má, phụng phịu nói.

Hắn vẫn im lặng.

Hai người dắt hắn đến một nơi, đặt cái máy rất đặc biệt, cởi y phục hắn xuống nàng đặt hắn vào trong đấy.

Đứng trong cái máy hắn im lặng không nói, chỉ lặng nhìn hai người, bàn bàn tán tán, cái máy khởi động, sương mù tản ra, hít vô hơi sương hắn gục xuống.

Năm phút sau, mở mắt ra hắn tỉnh dậy, năm phút là một khoảng thời gian khá dài để ngất đi, bước ra khỏi máy, hắn mặc y phục, Vĩnh Hoa cùng Ly tỷ đang cầm tờ giấy thảo luận.

“Vậy là đúng rồi, nếu không phải d·ụ·c thuật thì không được, chính thức quan hệ chỉ có mỗi hai người, một người chẳng khó đoán là cô hầu gái, người còn lại chỉ có mình muội, chỉ sợ mượn vào thân muội hắn thành tựu d·ụ·c thuật.”

“Có lẽ chỉ có vậy.” Vĩnh Hoa nhẹ nhàng đáp.

Hắn bước ra chậm đến hai nữ nhìn thấy người, đặt lên má nụ hôn, Vĩnh Hoa cười rồi nói:

“Huynh chớ có suy nghĩ nhiều máy này là thứ Ly tỷ chế ra dùng để xem từ trước đến nay huynh đã quan hệ với bao nhiêu người, nam nữ đều dùng được, ta vào cho huynh xem.”

Nói xong nàng liền cởi quần áo ra chậm bước vào máy.

Hắn vẫn im không nói, tay cầm giấy đọc xong, trong máy sương mù tới, Vĩnh Hoa đã ngất rồi.

Năm phút sau nàng tỉnh tay hắn cầm tờ giấy nội dung rất đơn giản, nàng quan hệ mấy người.

Người ta nói trước hắn nàng đã có hai người tình, nhưng có vẻ chỉ có một người là có được, trên danh sách đơn giản thêm hắn nữa hai người, số lần quan hệ cũng được ghi rõ có vẻ như hắn thắng thế trong chuyện này.

“Thế này thì có ích gì đâu, ta đâu có giây phút nào nghi ngờ nàng, vì nếu nàng muốn giấu đâu có thiếu gì cách.”

Nghe vậy liền bĩu môi, Vĩnh Hoa nàng liền nói:

“Ta thích làm thế đấy, đâu có giấu diếm gì, giả dối huynh biết rõ thực hư sẽ ra sao.”

Tiến đến hôn môi hắn, nàng cười rồi nói tiếp:

“Huynh mà không nghi ngờ, thiên hạ này có thể, chỉ mình huynh là không.”

“Nhanh rồi mau về thôi, dùng ta thành d·ụ·c thuật, ta muốn thử như nào.” Mặc lấy y phục, dắt tay hắn liền đi nàng nói.

“Mã uy bị hạ, xưng hô cũng loạn.” Hắn lặng lẽ đáp lời.

Vội sửa miệng định nói, lại như vẻ giận dỗi, Vĩnh Hoa nhẹ đáp lời.

“Quốc phải có pháp, yêu phải có luật.”

Nói xong liền dắt tay hắn rời đi.

Nhập tông được nửa năm, sóng gió cũng trải qua, Vĩnh Hoa tin mang bầu.

“Huynh xem vậy là có rồi, ta có bầu rồi.”

Hắn tiến tới vui mừng ôm nàng lên liền nói:

“Vậy thì đi nghỉ ngơi chuẩn bị cho bà bầu.”

Nằm trong vòng tay hắn, nàng vội liên bĩu môi:

“Chàng không nghi ngờ sao, dù tinh là của chàng, chàng phải nghi ngờ chứ.”

“Nghi ngờ đâu có ích, ta biết nó của ta.” Hắn mỉm cười rồi đáp lại.

Vĩnh Hoa vẫn làm vẻ bĩu môi hắn nói tiếp.

“Thiên hạ nữ nhân có thể phản bội, riêng nàng ta nghĩ là không bao giờ.”

Mặt thoáng đỏ, nhưng vẫn làm vẻ bĩu môi nàng nói:

“Sao huynh biết được lòng ta, phải luôn nghi ngờ cảnh giác ta phản bội.”

“Nàng sẽ không đâu, thiên hạ này chỉ có mình nàng sẽ không bao giờ phản bôi.” Hắn mỉm cười rồi đáp.

“Sao huynh chắc chắn, nhớ lấy phải nghi ngờ.” Mặt đỏ tía tái, nhưng vẫn căn dặn hắn phải cẩn thận.

“Nàng sẽ không, ta tin vào mắt mình.” Hắn cười rồi nói.

Cửa phòng đóng lại hai người chở vào.

Tin nàng có bầu được lan ra trong vòng tròn nhỏ, sư phụ hai bên đều đến thăm đến hỏi, bằng hữu cũng có vài người đến, suốt quãng thời gian này hắn không làm nhiệm vụ chỉ tu luyện, bụng Vĩnh Hoa nàng ngày một lớn rồi.

Những ngày trời yên thì có ngày biển động, tin tức về thanh lâu mà hắn từng đến đồng loạt tất cả mọi người đều bị c·hết một cách bất thường đã lan ra khắp phía bắc hòn đảo.

Kiểm tra xác c·hết, người ta đặt nghi ngờ, thanh lâu qua thì cũng có nhiều khách nhưng kể từ ngày hắn đến thanh lâu không tiếp người, họ nói là hắn dùng bùa chú tà thuật, nhưng đây cũng chỉ là ngôn luận thế gian, không phải lời từ hoàng triều, tin đồn càng ngày càng lớn, dân chúng khó hiểu bất an, nhiều cuộc b·iểu t·ình được nổ ra, ép quan phủ đến Ngự Lang tông hỏi tội, dân chúng lay động nhiều người tính đến, một nửa quốc gia dân chúng khó hiểu đi b·iểu t·ình.

Triều đình làm vẻ chịu thua đến tông hỏi người, khí thế hùng hổ như thiên quân đánh tới, Nghiêm trưởng lão xuất hiện và cản lại, triều đình vấn tội, mắt sắc như đao khí thế bàng bạc, cản lại đám người rồi bỏ đi với một câu ngoan thoại:

“Đệ tử tôi không liên quan đến vấn đề này.”

Nhưng càng nói thì dân chúng càng không tin, bách tính kích động b·iểu t·ình như điên, hoàng triều sau lần đó trở về dẹp loạn bách tích, ai dám b·iểu t·ình, tù giam lao dịch.

Dân chúng từ sợ hãi thành căm phẫn, căm phẫn đối với hắn.

Khoảng thời gian này Minh Triết hắn vẫn tu luyện không thì cho Vĩnh Hoa đi khám, bụng nàng ngày một lớn, khi đọc báo hắn bật cười.

Vĩnh Hoa cũng biết chuyện nàng lo lắng cho hắn hỏi về vấn đề ấy hắn dặn khô nghĩ nhiều, sư phụ chưa gặp mặt, sư huynh không thấy đâu, trưởng lão đang im lặng, rốt cuộc vì điều gì.

Vĩnh Hoa càng lo lắng, nàng càng thêm lo nghĩ, hỏi hắn đi giúp đỡ, xin sư phụ vài lời, nhưng lại dặn với nàng, thôi không cần lo nghĩ, mưu kế của thiên hạ, nàng cứ để ta lo.

Chương 252: Mưu Kế