Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 253: Bày Mưu

Chương 253: Bày Mưu


Mấy tháng trôi qua b·iểu t·ình càng nhiều, người dân ở Đại Phàm Lang triều cứ như điên như dại, như người nghiện thèm thuốc, ai ai cũng b·iểu t·ình, đợt một hàng nghìn người tống giam, đợt hai hàng vạn người lao dịch, thế nhưng cứ lớp này b·ị b·ắt lại có một lớp khác ngoi lên, mà lần sau còn nhiều hơn lần trước, rốt cuộc sợ hãi mang kích động thế cơ à.

Mưu kế hay tính toán, chuyện này không bình thường.

Mấy tháng dài trôi qua bụng nàng ngày một lớn, nàng có thể cảm nhận, đứa con chuẩn bị sinh.

Một giai đoạn hạnh phúc, mặc kệ giông bão, không quản nắng mưa, bên ngoài ra sao bên trong vẫn vậy, cơm nước đầy đủ chăm lo vợ chồng, cuộc sống yên ấm.

Nhưng hôm nay cũng là ngày Minh Triết hắn phải đi làm nhiệm vụ, không khó khăn quá lớn nhưng tông môn chỉ đích danh, không đi cũng được thôi, trưởng bối phải ra mặt, sư phụ thì biến mất, sư huynh cũng mất tăm, giờ phải đi cho kịp.

Vĩnh Hoa nàng lo lắng, nhưng hắn sớm trấn an, đi sớm sẽ về sớm, hi vọng về kịp giờ.

Cuối năm trời lạnh buốt bão tuyết rơi đầy trời, y phục đã mặc hết, giờ phải lên đường thôi.

Đứng ở cửa nhà nhìn bóng lưng hắn ngày một rời xa trong lòng Vĩnh Hoa nàng cứ không yên lòng, mang thai mà giai đoạn n·hạy c·ảm, phụ nữ thường hay suy nghĩ nhiều.

Ở nhiệm vụ đường, trước đó một ngày, thân trong căn phòng ấm, ngồi trên ghế bảo tọa, lão già với hai mắt tối đen, thân gầy như que củi, đang ngồi ăn bánh uống trà, đọc vài thứ.

Một người từ ngoài cửa bước vào, thân vận hắc y đầu đội đấu bồng, trang phục cùng lệnh bài không khác đội điều tra, vào phòng cởi mũ, khiêm tốn thi lễ.

Lão già ấy nhàn nhạt giương mắt lên, gật đầu, hiểu ý chậm tiến gần, thì thầm vào tai lão nhiều thứ.

Nói xong liền lui ra, lão già nhắm hai mắt, như thưởng thức dư vị, như ngẫm nghĩ nhiều điều, mắt liếc qua người đang đứng trước cửa rồi lại liếc sang nơi khác, lão già nhàn nhạt nói:

“Tất cả mọi người đều là người thông minh, chấp nhận diễn tuồng cùng tiểu tử ấy vì họ muốn tìm, đường sống trong chỗ c·hết, nhưng kết quả cũng không khác, giờ thành vật dương danh cho người ta.”

“Nhưng họ đều là người thông minh mà, nên họ cũng biết điều đấy, giống như ngươi nói quản lý bước vào căn phòng trống trở ra liền tức giận, đấy là họ hiểu được lời không nói mà nói, sau mới tức giận rời đi, tất cả mọi người đều tuyệt vọng, ai cũng biết phía trước là con đường c·hết, thống khổ mà c·hết, nhưng ai thoát được đây, nên khi hi vọng mới tới dù là mong manh nhưng họ cũng muốn tìm đường thoát, nếu không thì dứt khoát ra đi rồi dương danh cho người ta, cũng được.”

“Ngươi cũng hiểu mà phải không?”

“Nhờ trưởng lão khai ân giờ đệ tử mới thông suốt.” Người đó vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng hành lễ, nghe xong lão già nói liền vội trả lời.

“Đi đi.” Lão già vẫy vẫy tay xua đuổi.

“Truyền lệnh của ta thả vị y sư kia ra ngoài, đánh gẫy một chân mười năm không được phép hồi phục, đồng thời ban cho bà ấy chức trưởng làng và làng thì biến ra ngôi làng cỡ lớn đi.”

“Vâng ạ.” Người kia lễ phép nói.

Chân đang run cầm cập dù muốn dù không cũng không dám quá nhanh quá chậm mà đi.

Bước đến gần cửa âm thanh của lão già kia vọng lại, truyền hẳn vào trong tai một câu hỏi tùy ý:

“Ngươi thực sự không hiểu chứ?”

“Đệ tử thiên sinh ngu dốt, không hiểu không biết gì.” Người đó vội vội vàng vàng hành lễ mà sợ hãi nói.

Mắt liếc qua nhàn nhàn sau lão già mới thả đi.

Căn phòng còn một người, lão già đứng bật dậy mồm lẩm nhẩm vài thứ chắp tay ra cửa sổ.

Mắt nhìn trời, miệng lẩm bẩm:

“Tòng long chi công ai cũng muốn, vũng nước đục ngươi muốn lội ta sẽ giúp, coi như đây là một lần mang ơn, mà không, sóng gió qua được thì lúc đấy mới ơn nghĩa.”

Nói xong liền bật cười, môi kéo lên, miệng ngoác ra trông man rợ.

Mỗi ngày là một bộ áo cho con, mỗi ngày là một lần lo lắng, ngồi ở trong nhà nhưng mắt lại nhìn cửa sổ, nàng có thể cảm nhận được tiếng con đạp, cũng có thể cảm nhận tâm lắng lo.

Thời kỳ mang thai phụ nữ thường lo nghĩ.

Đảo mắt đã qua thời gian trôi nửa tháng, bặt vô âm tín, không một tin tức nào, bình thường vẫn vậy nhưng nàng thấy lo lắng, gần cuối năm rồi, đứa nhỏ cũng đầu xuân sinh.

Nửa tháng nữa lại trôi qua, tuyết rơi phủ đầy đường, Ngự Lang tông cũng có người dọn dẹp, chỉ dọn đường đi thôi, còn tuyết để trẻ nghịch.

Áo giờ may đầy nhà, trẻ cũng chẳng mặc đủ, nàng vẫn ngồi gần cửa đầu suy nghĩ lung tung.

Ở trong tửu quán nọ hắn đang ăn một bữa, cơm nước có đủ cả, ăn xong liền trở về.

Nhiệm vụ không khó khăn một người đã xong được, tốn thời gian một chút, nhưng không có vấn đề.

Lương khô hẳn đã hết, hiếm thấy hắn ăn ngoài.

Thanh toán, lau miệng, rời đi, vài người cũng thanh toán.

Chỉ là khách thông thường ăn xong liền trở về, kiếm vẫn sát bên hông, mắt sắc quét tất cả.

Bước ra khỏi quán ăn, đi giữa con đường lớn, càng đi càng vắng người.

Chân vẫn thong dong đi, nhưng mắt đang liếc quan sát.

Bốn người từ bốn hướng chậm rãi tiến tới gần.

Hắn đứng im bất động, kiếm chầm chậm rút ra, đao cũng ra khỏi vỏ.

Tuyết khẽ rơi dính đầy mũ với áo, làn khói từ hơi thở ai ai cũng thấy được, không khí đầy căng thẳng, cảm nhận là thấy nó.

Xích sắt khẽ đánh tới đụng vào đao chúng kiếm, mắt sắc khẽ liếc qua bốn người đã động thủ.

Đường vắng không người, bốn người cứ t·ấn c·ông, tay chỉ có đao kiếm khó chống lại bốn người.

Cúi đầu vội né xuống, xích sắt đánh vụt qua, tòa nhà xây bằng gỗ cứ như thế nát rồi.

Đao cùng đao, kiếm cùng kiếm, chậm rãi mà tiến công, xích công như vũ bão, chờ thời mà động thủ.

Né xích, tránh chưởng đối phương giữ khoảng cách, mài mòn sức lực, hắn đang thiệt rất nhiều.

Cửa nát nhà tan mỗi cú đánh, nhầm một nước cờ thôi hắn cũng nát như nhà.

Tiếp cận, tránh đòn, đối phương cũng đánh tới, đao đỡ lấy dây xích, miệng thì phun kim châm.

Kim xuyên qua đầu một kẻ gục xuống, xích sắt chói tay giờ khó thoát được.

Nặng nhọc trên người gỡ sao không thoát, định chặt xuống tay nhưng không kịp rồi.

Ba sợi xích còn lại đánh tới trói người hắn lại, cố định với nhau chắc chắn vô cùng.

Khẽ kêu một tiếng từ gai mọc xích, nhắm mắt cắn răng thống khổ vô cùng.

Kéo căng dây xích càng thêm đau đớn, mái nhà xuất hiện một bóng người, mắt mờ chẳng rõ không biết ai hết, từ tay bắn ra viên đ·ạ·n chúng người.

Một viên bắn xuống một đôi chân phế, giờ này khắc này thoát thế nào, cắn răng chịu đựng trong đau đớn, người trên mái nhà hạ lệnh bắt lấy người.

Ngửa đầu lên nhìn người trên đó hắn mỉm cười, miệng ngậm chặt bỗng chảy ra nhiều máu, họ giật mình lao xuống, hắn đã ngất đi rồi.

“Mau, nhanh, nhanh đan dược cứu người, tiểu tử này cắn lưỡi t·ự s·át rồi.”

Người vừa xuống liền gấp nói, nhưng người còn lại dù sắc mặt băng lãnh nhưng cũng đờ ra một lúc mới kịp phản ứng được, suốt cuộc đời làm sát thủ lần đầu tiên nhìn thấy một người ngoan độc đến thế tự oán chính mình.

Đánh không lại liền bỏ chạy, không, đánh không lại liền van xin, không có, đánh không lại liền t·ự s·át, không những thế lại còn cắn lưỡi t·ự s·át thế gian này có được mấy người, đúng là điên.

Chương 253: Bày Mưu