Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 254: Đại Kế
Đã mấy ngày kể từ khi t·hảm k·ịch ấy diễn ra, hắn b·ị b·ắt.
Tin tức được bí mật truyền về, Vĩnh Hoa nàng sau khi hay tin thì vội vàng ôm lấy cái bụng bầu đi gặp mặt sư phụ.
“Về đi tiểu Hoa, duyên số có khác, người không thể đoán được, phú quý trong nguy hiểm, số cao sẽ trở về.” Ngồi giữa cái bàn với vô số tập giấy tờ hồ sơ, đầu bù tóc rối, hai mắt đỏ rực, lục trưởng lão vẫn cố nhìn nàng ân cần mà nói, sau không tiếp chuyện với nàng nữa mà khéo dùng lực để nàng ra ngoài, cánh cửa đóng lại không sao mở ra.
Nước mắt chảy dài ôm bụng mà khóc, đứng đấy gõ cửa, mãi không ai nghe, nàng khóc hơn nửa ngày cuối cùng thì rời đi, vì nước mắt ấy đã không thể chảy được nữa.
Cố làm hết sức, tìm đến sư phụ, lần này không phải của nàng mà của hắn.
Nhưng Nghiêm lão biến mất, sư huynh cũng vậy nàng chỉ có thể trở về bất lực mà khóc.
Nhà không được rời vì nàng đang sinh đẻ, Ly sư tỷ có qua an ủi nhưng một hai lời rồi bận công việc mà đi.
Nàng lấy nước mắt dài rửa mặt.
Nước dội vào người hai mắt chậm mở, xung quanh tối đen, hai tay trên trời, chân không chạm đất, treo lại, thân thể t·rần t·ruồng, nhẫn cũng bị mất, lưỡi mất giờ còn.
Cánh cửa sắt chậm rãi mở ra, một người cầm đuốc đi vào, tướng mạo thì đoan chính, nhưng tay cầm cụ hình.
“Tỉnh rồi à, hiếm thấy có người ngoan độc như ngươi đấy, ác mình ác người thiên hạ này có mấy người bằng.”
Treo cây đuốc ở trên tường, ánh sáng mờ mờ tỏa khắp phòng, đôi mắt thoáng đánh sang, bên cạnh người cầm xô nước.
Mắt đảo qua một vòng, căn phòng này cũ nát, trống không chẳng có gì, người mang vào thì có.
Thoáng giãy giụa vô dụng, hắn biết lực lặng nhìn.
“Vô dụng thôi đừng cố, hợp tác xong ra ngoài.” Nam nhân kia nhìn hắn mỉm cười hiền từ mà nói.
Ánh mắt khẽ đánh qua ra hiệu người ra ngoài, căn phòng trống lại thiếu giờ chỉ còn hai người.
“Ngài đệ tử đến đây rồi thì hẳn phải biết lý do tại vì sao.” Chậm rãi đến gần vuốt vuốt đôi má của hắn mà nói.
“Thừa nhận và hợp tác ắt sẽ được khoan hồng, dù sao thì thân phận người cao quý sao nói đụng là đụng.”
“Nhỉ?” Nam nhân đó mỉm cười hiền từ nhìn hắn mà nói.
Hắn im lặng.
Vang trời cú tát thẳng vào mặt, má hồng xưng đỏ.
“G·i·ế·t ta con dân, luyện làm bùa chú, tế luyện ma công, hại nước hại dân, hại mình hại người, giờ không thể thừa nhận lấy một lời sao?”
“Hả?” Một cái tát nữa được giáng xuống thẳng vào mặt.
Bên má còn lại đã xưng đỏ, ngoài tiếng kêu rên, hắn vẫn im lặng.
Cái hộp nhỏ mở ra, lấy ra một cái kìm.
“G·i·ế·t ta một con dân, chốn lủi ở tông môn, người cao quý hay lắm, người cao quý giỏi thật, giờ ta sẽ cho ngươi cảm nhận nỗi khổ của những kẻ hạ tiện.”
Dơ chân của hắn lấy, lấy kìm cắp vào đấy, một lần là rút được, cái móng của ngón chân.
Máu tươi thoáng chảy, hắn khẽ rên trong đau đớn.
“Đừng vội vàng thế chứ ngày hôm nay còn dài.”
Nói xong nam nhân kia liền dùng cái kìm gắp lấy móng chân còn lại nhổ mạnh.
Máu chảy, hắn rên.
Đau đớn.
“Đấy chỉ là một chút thôi, chân còn có tám ngón.” Nam nhân kia nhìn hắn đang giãy giụa trong đau đớn thì có chút phấn khích mà nói.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám.
Tám cái theo thứ tự không nhanh chẳng chậm để cho hắn cảm nhận được hết cái vị của đau đớn thì mới bắt đầu cái mới.
Tay chân gọn gàng, cắt tỉa cẩn thận không móng lòi ra, khó gắp, nhưng không phải không gắp được.
Cắm mạnh da thịt, một lần dứt khoát, không có lắng lo.
Quằn quại đau đớn, máu phun như mưa.
Ngăn cho máu chảy, thủ đoạn được dùng.
“Giờ thì thừa nhận đi, thừa nhận những gì mình đã làm.”
Nam nhân kia sau một hồi tận hứng thì nhìn hắn mà nói, nhưng hắn vẫn im lặng.
“Thôi được rồi.”
Kẹp kìm vào cái ấy, hắn giật lên đùng đùng, cả người trong đau đớn, nam nhân kia điên dại, nhưng đến lúc là dừng, tiếc nuối khuôn mặt nhìn hắn cười nói:
“Thế nào hứng thú chứ, thiên sinh có tốt lại còn tinh lực vô hạn đúng là trời ban anh tài rồi, nam nhân vô địch còn gì nữa, sao không đi thừa nhận, cao quý người như ngươi đâu có lo sợ gì, chúng ta nào dám g·iết, nhưng đau thương sẽ có đấy, muộn màng thứ này mà hỏng, chạy chữa không kịp thì sau này sao?”
Hắn vẫn im lặng.
Nam nhân kia liền toe toét cười, vứt kìm hướng khác, lấy ra con dao, tuốt ra khỏi vỏ, lưỡi liếm một cái.
“Đừng sợ hãi, chớ lo sợ, thân thể thế này, cứng như rèn đúc, lo gì kiếm đao, có phải không?”
Đao đâm vào bụng khoét khoét một vòng, hắn gào lên trong đau đớn, cả người run bần bật.
“Đừng lo lắng, đừng lo lắng, muốn ăn ngon thì phải từ từ, phải thưởng thức.”
Treo thân như thú, thịt cắt từng miếng, đau đớn gào thét, chẳng nói một lời.
Sức sống mãnh liệt thịt tan vẫn sống, nhưng đao kiếm không mắt, người dao vô tình.
Chậm rãi để hắn cảm nhận rõ, có lúc nhanh chóng tạo hiệu ứng bất ngờ, máu cùng thịt được khống chế cẩn thận, người sống lăng trì không dễ dàng gì.
“Ngươi biết không chúng ta rất hợp nhau đấy, một người thích việc t·ra t·ấn, còn một người lại thích việc hưởng thụ, ta cũng không muốn niềm vui biến mất đâu nhưng nếu tiếp tục ngươi sẽ c·hết đấy, nên cứ thừa nhận đi, còn sống là còn vui mà.”
Tóc tai bù xù, cả người dính máu, khuôn mặt hiền lành đã biến mất chỉ còn người điên kẻ bất thường.
Hắn vẫn im lặng.
Thân thể trần trụi nhiều mảng thịt bị cắt xuống, máu tươi đầy người, nhiều chỗ còn thấy cả xương.
“Này thừa nhận đi, ta biết là ngươi nghe thấy mà.”
“Này, này.”
Nam nhân đó nhìn hắn mà nói.
Hắn vẫn im lặng, thứ âm thanh duy nhất có thể nghe được là những tiếng rên.
“Nghiệt s·ú·c.” Nam nhân ấy tức giận nhổ một bã nước bọt vào mặt hắn rồi bỏ đi.
Cánh cửa sắt chậm rãi mở ra một người nữ nhân đã đứng đợi sẵn ở đấy, giống như con mèo nhỏ kh·iếp sợ trước hung thần, nữ nhân ấy đứng đó rụt rè không cất tiếng.
Bước tới gần cửa nam nhân ấy phân phó nói.
“Cứu chữa cho hắn, cứu sao cho hoàn thiện, cho uống thuốc không ngủ, mấy ngày rồi cũng điên, nhớ lấy đừng làm trái.” Nói xong nam nhân ấy bỏ đi.
Cô gái trẻ rụt rè bước vào phòng, tay ôm hộp thuốc, bắt đầu sơ cứu cho hắn, cho uống những thuốc cần uống, cho ăn những gì cần ăn, hắn dù tỉnh không nói.
Nhìn hắn cô tiếc thương, thở dài buồn bã nói:
“Cái thế đạo gian trá, dù huynh có là thánh nhân hay ma quỷ, cũng phải ngã xuống thế này, chẳng ai là tốt lành cả, chịu đau đớn nhiều đến thế, rốt cuộc là vì gì, vì danh dự, vì tông môn, hay vì cái gì khác, chẳng phải sống mới là điều tốt lành hơn sao, huynh còn vợ còn con cái, danh dự tông môn đáng mấy đồng.”
Cơ thể hồi phục, nàng lau đi những v·ết m·áu, vừa lau vừa thương tiếc mà nói:
“Dù không làm cũng thế thừa nhận điều họ muốn chẳng phải thế tốt hơn, về với gia đình, về với con cái, tông môn danh dự quan tâm gì, chẳng nhẽ huynh nỡ để một đứa trẻ không cha, chẳng nhẽ huynh nỡ để vợ huynh đau khổ.”
“Ta từng sống ở một gia đình không cha, chẳng như lời người ta nói thực tế chẳng tốt lành gì, mẹ và con phải chịu nhiều đau khổ, phụ nữ mấy ai chịu được đắng cay.”
“Thực tế là vậy khác cổ tích thế đấy, mấy ai chịu được thực tế điên cuồng, việc người lớn cứ để người lớn lo, sao huynh không buông xuống rồi lo cái thân mình.”