Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 255: Tra Tấn

Chương 255: Tra Tấn


Hắn im lặng.

Cô gái đó sau khi chăm sóc cho hắn thì rời đi, cửa sắt đóng chặt, để lại mình hắn cô đơn một mình trong căn phòng này.

Cô độc, bốn phía là tường kín, chẳng có một tia sáng, đèn đuốc bị lấy đi.

Mắt cố nhắm nhưng không ngủ được, cả người âm ỉ những v·ết t·hương, giống như những con dao đang từ từ cắt xuống gia thịt, hắn có thể cảm thấy nỗi đau này.

Cực hình không phải khi đang t·ra t·ấn, cực hình là khi t·ra t·ấn đã đi rồi.

Đêm nay thật dài thật đau đớn, hắn không ngủ được trong đêm dài.

Đã qua một đêm, hắn lặng nhẩm thầm tính, từng cơn đau như đang h·ành h·ạ xác thân này.

Âm ỉ trong tàn dư, chờ đợi t·ra t·ấn mới, người thường hẳn đã điên rồi.

Cánh cửa lại được mở ra, người nam nhân ấy lại đi vào, mắt hắn lặng quan sát, từ đầu vẫn không bỏ.

Treo đuốc lên mặt tường, nam nhân ấy cười nói:

“Chào ngài đệ tử, đêm dài thế nào?”

Hắn im lặng, mắt vẫn quan sát.

Nam nhân đó nhìn thấy không nói chỉ mỉm cười.

Chậm rãi tới nơi hắn, từ trong nhẫn lấy ra, một khối sắt kỳ lạ.

Bật công tắc khởi động, khối sắt ấy hóa to, tách ra thành hai khối, một nửa bay lên trời.

Kê sát trước người hắn, nam nhân ấy mỉm cười, một nửa đang lơ lửng ở ngay trên bầu trời.

“Thế nào ngài đệ tử, có suy nghĩ đến việc thừa nhận không?” Người nam nhân ấy mỉm cười tay nắm lấy thứ đó của hắn đặt lên khối sắt ở dưới đất.

Hắn vẫn im lặng, mắt chỉ quan sát.

“Đừng vậy chứ, khổ cực thế làm gì.” Người nam nhân kia nhìn hắn tươi cười thích thú mà nói.

Tay móc từ trong nhẫn ra một viên đan dược, đút miệng ép hắn ăn, không một sự phản kháng.

“Ngài đệ tử ngài biết không ở các thời đại xưa của phàm nhân, có những vị hoàng đế đến tuổi rồi nhưng thứ đó không lên được, ngài biết đấy.”

“Sắc tâm không giảm họ phải chơi thuốc.” Nam nhân ấy nhìn hắn tươi cười nói.

Thứ đó của hắn cũng lớn dần, thẳng tắp ở nơi đó, dưới có ngọn lửa d·ụ·c, muốn đốt cháy trái tim.

“Thật oai phong đấy, khó trách khó trách.” Nam nhân ấy nhìn thứ đó của hắn mà cười ha hả.

“Giờ là cơ hội cuối đấy, thừa nhận thì còn không thì mất, ngài nói sao?”

Mắt đối mắt, mặt đối mặt.

Hắn im lặng, mắt quan sát.

“Tùy ngài thôi.” Nam nhân kia nhún vai nói.

Bấm cái nút đơn giản, khối sắt bay rơi xuống, hắn gào thét đau đớn, cả người giật đùng đùng.

Từ từ chậm co lại, không có vội vàng gì, cả người hắn giãy giụa cơn đau chưa qua đi.

Khối sắt co lại bằng một quả bóng nhỏ, đến lúc ấy mới ngừng.

Dập nát rồi giật ra, không còn gì đau đớn.

Nắm trong tay khối sắt nhỏ, nhìn hắn đang giãy giụa, dưới thân toàn là máu, nam nhân ấy tươi cười vui vẻ chậm rãi nói:

“Đấy chẳng phải là lựa chọn của ngài sao, đau đớn làm gì?”

Hắn không lời đáp trả, chỉ kêu rên đau đớn, thân người cùng giãy giụa, cực hình là đây rồi.

“Thừa nhận đi ngài đệ tử, chỉ cần thừa nhận ngài sẽ rời khỏi đây, có gì phải cố chấp.”

Tung khối sắt trên tay như đang tung một quả bóng, nam nhân thở dài nuối tiếc nói.

“Cơ hội cuối rồi đấy, ngài không nói thì cũng đến lúc dùng biện pháp khác để lành lại.”

Hắn đã ngừng giãy giụa, chấn an lấy cơn đau, im lặng chẳng cần nói, không cất tiếng một lời.

“Tùy thôi.” Nam nhân ấy lại nhún vai nói.

Máu dưới thân chảy rất nhiều, bỗng quả cầu mà nam nhân kia đang cầm nóng lên như bị lửa đốt, tay họ đeo găng, thân mình da thịt.

Nam nhân ấy dí quả cầu sắt vào chỗ máu tươi đang chảy, khói xì xèo bốc lên, hắn gào thét trong đau đớn.

“Thừa nhận đi ngài đệ tử, thừa nhận mau rồi cơn đau này sẽ ngừng.” Vừa dí nam nhân ấy vừa điên cuồng gào thét cất lời.

Hắn vẫn không nói, chỉ im lặng.

Ngoài cửa cô gái đó nghe vậy sợ run người, nước mắt giàn giụa chắp tay cầu xin.

Máu tươi ngừng chảy dưới đó cháy đen, thân vẫn giãy giụa, rên la đau đớn.

“Đang tiếc thật đấy ngài đệ tử ạ.” Người nam nhân đó biến một vẻ điên dại mà nói.

“Giờ có thể thừa nhận được chưa, thứ đó đã mất dù sao mạng ấy vẫn còn.”

Hắn vẫn im lặng.

“Vậy đó là lựa chọn của ngài.” Nam nhân kia lần thứ ba nhún vai liền nói.

Cầu sắt lại nóng lên, một lần nữa rực cháy, lần này nó tan chảy thành thứ dịch bất thường, đựng ở trong xô nước, nó hóa dịch rất nhiều.

Xô kháng nhiệt đỏ rực như bị lửa đốt, không cần nói nhiệt độ dịch rất cao.

Nhét vào miệng hắn một viên đan dược, nam nhân ấy chỉ cười.

Tháo xích sắt rơi ra, người hắn rơi xuống đất vô lực không chống đỡ nằm ở đấy bất động.

Dựng hắn ngồi sát tường, ép hắn quỳ dưới đất, kéo căng ra hai tay, xích lại hai bên tường.

“Ngài đệ tử, đây hẳn là cơ hội cuối đấy, ngài có thể không c·hết, nhưng sống là một cực hình.”

Hắn im lặng chẳng nói.

Nam nhân ấy bật cười.

Banh miệng hắn mở ra, rót trong đấy dịch nóng.

Miệng không thể đóng được, hắn uống hết dịch rồi.

Nam nhân ấy trở ra, đóng lại cánh cửa sắt, trong phòng người giãy giụa, sống c·hết xem sắc trời.

“Ngài, ngài, tôi có nên vào cứu.” Nam nhân ấy trở ra, cô gái nhỏ cất tiếng.

“Uỳnh.” Một trưởng đấm thủng tường, rụt đầu liền sợ hãi.

Nam nhân ấy giờ khắc này điên dại, đôi mắt huyết hồng, người như dã thú, mắt trợn liếc sang, cô trốn góc tường.

Cố đinh hiền dịu làm xong rời đi, cô gái nhỏ ấy trốn nơi góc tường.

Một ngày trôi qua cửa sắt lại mở, cô gái nhỏ chậm bước vào.

Thân như lò lửa, cả người đỏ rực, làm chủ cơn đau, hắn lặng ngồi đấy, mắt quan sát.

Rụt rè sợ hãi, cô gái cố nói:

“Ta, ta đến là để đưa thuốc cho huynh uống.”

Hắn im lặng chẳng nói, mắt quan sát.

Cô gái chậm tiến đến, hắn cứ ngồi lặng im, tiêm người hắn thứ thuốc, nôn vào xô đống dịch.

Thoáng kiểm tra cơ thể của hắn lòng mang chút sợ hãi, ngắm nhìn những v·ết t·hương nước bọt nuốt liền nói:

“Cơ thể, cơ thể của huynh là là bình thường, lục phủ ngũ tạng không sao hết thứ đấy chỉ đơn thuần là một loại t·ra t·ấn khiến cho thân như bị lửa đốt mà thôi.”

“Uống viên đang dược này đi.” Đưa viên đan gần miệng cô nhìn hắn rụt rè mà nói.

Nuốt vào viên đan dược cơ thể tốt hơn nhiều, miệng lẩm bẩm vài thứ.

“Huynh muốn nói gì?”

Miệng hắn vẫn lẩm bẩm.

“Huynh muốn nói sao?” Cô gái khẽ hỏi lại.

Miệng hắn vẫn lẩm bẩm.

Hơi rụt rè sợ hãi cô đưa tai tới gần.

“Cảm ơn cô.” Hắn khẽ nói.

“Không có gì.” Đưa tai ra mỉm cười.

Cánh cửa lại mở ra, người đến cũng đã đến.

“Không ngờ ngại đệ tử đây lại còn biết nói tiếng cảm ơn, đúng thật là bất thường.”

Hiền từ nhìn cô gái nam nhân ấy cười nói:

“Vậy cô gái đây đã cho ngài đệ tử uống những thuốc mà ta bảo chưa?”

“Đây, đây, mới dùng được một loại.” Cô gái kia sợ hãi rụt rè nói.

Đưa cho hắn một viên thuốc mới, một loại thuốc không ngủ.

Người ta từng có một cuộc thí nghiệm ở thời c·hiến t·ranh xưa, những người lính không ngủ.

Họ đưa những người lính trẻ đến làm một cuộc thí nghiệm, bằng cách tiêm những khí không ngủ vào trong căn phòng mà những người lính cư ngụ, vài ba đêm có người phát điên, mười đêm có người điên phát rồ, là một loại t·ra t·ấn, là một loại cực hình, không cần dao h·ành h·ạ, đau hơn dao rất nhiều.

Hắn im lặng, miệng tiếp nhận viên thuốc nuốt xuống, mắt chậm rãi quan sát.

Chương 255: Tra Tấn