Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 257: Đánh Cờ

Chương 257: Đánh Cờ


“Nặng không được, nhẹ không xong, mềm mỏng cũng không, mà cứng rắn càng không được đấy là ý ngươi muốn nói phải không?”

Ngập trong vàng son, trong căn phòng toàn là châu báu, nằm dài trên bảo tọa, ngực để trần, bên trái một người giáp trụ đầy đủ mặt mày dữ tợn, bên phải một người thư sinh nho nhã tay chắp sau lưng.

Tướng mạo đoan trang toát lên vẻ cao quý, ánh mắt cao thượng như thần minh nhìn xuống chúng sinh, khí chất uy nghiêm giống như gần vua chẳng nói nên lời.

Ở bên dưới là nam nhân ấy đang quỳ, hèn mọt đến cùng cực, cả người đang run sợ không biết vì điều gì.

Ngẫm ngẫm người trung niên nghĩ, không khí như đông lại, cả người run bần bật, chẳng ai nói câu gì.

“Thôi được, tiêm thứ thuốc đấy đi.”

“Vâng ạ, tội thần xin cáo lui.” Nghe như được đại xá, nam nhân ấy thoái lui, vội đi vội đóng cửa, phòng chỉ còn ba người.

Lúc này, vị mặt giáp trụ mới buột miệng nhìn cửa mà nói:

“Một kẻ sắp c·hết mà thôi.”

Nói xong phòng im lặng.

Người trung niên tiếp tục đọc sách, thư sinh mặt trầm ngâm, giáp trụ sau một lúc im lặng thì quay sang chắp tay cất tiếng hỏi:

“Thưa điện hạ, tại sao chúng ta không tạo giả hay tiêm thuốc dị để cho việc này nhanh chóng, vất vả chờ đợi đến cùng vì gì?”

Người trung niên nghe vậy giương mắt lên, từ tốn đặt quyển sách xuống bàn, vẫy vẫy tay ra hiệu đối phương tiến đến gần, chậm nói:

“Thật họ còn chẳng tin, huống chi là giả dối, bằng chứng phải chân thật, từ chính miệng mà ra.”

Gỡ xuống mũ sắt, xoa lấy cái đầu, vẻ mặt hiền từ, đối với tướng lĩnh.

“Thời thế thay đổi rồi.” Buộc lại tóc của người tướng lĩnh cho gọn, trung niên nói.

“Biển động, thú muốn động.

Ta tĩnh, sao được đây.

Muốn sống, phải chọn phe.

Lệ rơi, gạt ân tình.”

“Điện hạ cao thượng.” Vị tướng lĩnh kia chắp tay ôm quyền khấu tạ mà nói.

Trung niên ấy chỉ cười.

“Nếu người sống qua giông bão ta chung với một chủ, nếu không thì gạt lệ, buông xuống bỏ ân tình.” Vị thư sinh bên cạnh hướng tướng quân cười nói.

“Chỉ có khanh là hiểu ta.” Trung niên khẽ cười nói.

Thư sinh vội chắp tay hướng trung niên cất tiếng:

“Điện hạ không phải vậy, lời vàng ngài nói hết, thần chỉ là thuật lại, muốn góp chuyện đôi lời.”

Trung niên ấy chỉ cười, không nói.

Ngự Lang tông.

Trốn trong căn nhà được khóa chặt, trong căn phòng nhỏ được đóng kín, Vĩnh Hoa đang khóc ròng.

Sư phụ thì không đến, bạn bè cũng không thăm, nàng chỉ có cô độc, một thân với một mình.

Cái bụng giờ đang rất lớn, đôi khi đứa trẻ thoáng đạp như muốn an ủi mẹ, nhưng nàng chỉ có thể khóc, lấy nước mắt để rửa mặt.

Thân thể nàng như bị giam giữ, nàng không thể rời đi, không thể chốn đi đâu được.

Ván cờ của đại lão, đôi khi nàng tự hỏi, tại sao lại là hắn, tại sao gia đình nàng?

Bình yên một đời ham muốn ấy quá đáng lắm sao?

Không sóng không gió cuộc đời bình ổn liệu có quá đáng?

Thân thể đang giày vò, cái thai nó đang khóc, cả mẹ con cùng khóc, nhớ mong ngày cha về.

Đằng sau cánh cửa sắt, xác người được vứt ở trong góc, h·ôi t·hối đến kinh tởm, hắn quỳ ở dưới đất, tay trói ở giữa phòng.

Cửa vừa mở lại đóng, đuốc được mang vào thắp sáng căn phòng, nam nhân ấy nhìn hắn điên dại.

Lấy ra một ông tiêm, cắm vào cơ thể hắn, bơm hết dịch trong đó nam nhân ấy nói:

“Ngươi có biết thứ dịch mà ngươi bị tiêm vào là gì không?”

Hắn im lặng, cú tát trời dáng thẳng xuống khuôn mặt của hắn.

“Mẹ mày, trả lời.”

Hắn im lặng, lại một cú, một cú nữa, hắn đau đến gào thét, nam nhân ấy mới thỏa mãn nói:

“Thứ đấy ở đây người ta gọi nó là dịch t·ra t·ấn, dịch t·ra t·ấn đấy ngươi có hiểu không, nó được làm ra từ một tên phàm nhân, một tên phàm nhân, hahahahahahahahaha.”

“Ngươi có thấy nó buồn cười không chứ?” Nam nhân ấy cười điên dại hỏi.

“Tên phàm nhân ấy đã dành gần như cả cuộc đời của hắn, cả cuộc đời, hahahahahahahahaha, …”

“Xin lỗi, xin lỗi.” Nam nhân ấy cố bịt miệng mình mà nói, nhưng càng bịt lại càng cười.

Hắn điên rồi, điên thật rồi, nếu đây không phải là điên thì chắc chắn không bình thường.

“Đến đâu rồi nhỉ? À đến đoạn cuộc đời hahahahahahahahaha, …”

“Tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi.” Nam nhân ấy cố bịt miệng mình.

Làm vẻ bình tĩnh nam nhân ấy nói tiếp:

“Cuộc đời, ha ha, tên phàm nhân đó, không phải nói là người phàm đó, đã dành cả cuộc đời của mình, để nghiên cứu thứ thuốc này, nhưng sau khi nghiên cứu xong ông giao nộp cho triều đình để đổi lấy vinh hoa phú quý, thì lại bị lương tâm cắn rứt, lương tâm cắn rứt, hahahahahahahahaha, … xin lỗi, xin lỗi, sau đó ông ấy đã t·ự s·át, t·ự s·át để giải tỏa nỗi lòng, hahahahahahahahaha, …”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, …”

Nam nhân ấy điên rồi, chắc chắn là điên thật rồi chứ không còn đơn giản là không bình thường nữa.

Hắn vẫn im lặng, xách đầu hắn lên ghé vào tai hắn thì thầm mà nói:

“Ngươi có biết công dụng của thứ thuốc này là gì không, rốt cuộc nó là gì mà phải khiến cho ông ấy t·ự s·át, ngươi có biết không, mà thôi, để ta nói cho ngươi biết.”

Lại một cú tát trời giáng thẳng vào mặt, hắn gầm lên đau đớn, một cú sút đạp chúng bụng, hắn gào trong thống khổ.

“Thứ dịch này tăng khả năng cảm nhận đau đớn của ngươi lên gấp một trăm, một trăm lần, hahahahahahahahaha, … hơn nữa ngươi biết cái điều thực sự thú vị của nó là gì không, là cho dù ngươi có đau thế nào cũng không thể b·ị đ·au đến c·hết được, hahahahahahahahaha, …”

“Thế chẳng phải là thú vị sao, chẳng phải thế mới thú vị sao, hahahahahahahahaha, …”

“Đáng tiếc nó chỉ có thể dùng với người từ Tẩy Trần cảnh trở xuống nhưng thế cũng đủ rồi, cũng đủ với ngươi rồi.”

Một cú sút nữa thúc thẳng vào bụng.

“Cũng đừng lo về việc ngươi có thể c·hết.”

Tay lấy ra một viên thuốc nhỏ, hắn điên dại miệng cười mà nói tiếp:

“Viên thuốc này sẽ kéo ngươi về, chỉ cần ngươi không c·hết mọi v·ết t·hương sẽ được phục hồi, được phục hồi đấy, hahahahahahahahaha, …”

Nam nhân ấy bịt miệng cười mà nói.

“Là hàng tốt nhưng cũng chỉ có tác dụng với người từ Tẩy Trần cảnh trở xuống, nhưng nó lại có một công hiệu, dù thương đã được phục hồi, phục hồi thần tốc, nhưng chỉ cần trong một tuần sau khi uống thuốc, cơ thể mà đụng vào nước sẽ giống như bị lửa đốt ngươi không thấy nó thú vị sao, không thấy nó thú vị sao, hahahahahahahahaha, …”

Nam nhân ấy điên dại cười.

Ngọn đuốc cháy tắt đi, cánh cửa sắt khóa lại, đằng sau cánh cửa sắt, tiếng người đang kêu la, đằng sau cánh cửa có người đang thầm khóc.

“Thừa nhân đi.”

“Thừa nhận đi.”

“Thừa nhận đi.”

Giọng như gào thét, kẻ t·ra t·ấn là ai, từng cú lại từng cú, người hét là người nào, hắn đã không thể nói, chỉ có kẻ đang cười.

“Thừa nhận đi thằng c.. c·hết tiệt này.”

Roi đánh thẳng vào người, cơ thể không v·ết m·áu nhưng thấy rõ thống khổ, hắn không cất tiếng nói, mắt chẳng thể nào nhìn.

Dao cắm vào mắt, hắn thét không thành tiếng, xoay xoay rồi lại động, người lôi con mắt ra, hắn đau đớn vô cùng.

“Thừa nhận đi, thừa nhận những gì mà m.. đã làm, thừa nhận, thừa nhận, thừa nhận, hahahahahahahahaha, …”

Đáng đập như hưng phấn nam nhân ấy lại cười.

Điên rồi, chắc chắn không còn bình thường nữa, đây là điên dại thật rồi.

HA HA HA HA HA HA HA HA HA.

Chương 257: Đánh Cờ