Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 258: Nó

Chương 258: Nó


Nửa tháng sau.

Giờ đã là cuối tháng, tuyết rơi đầy bên ngoài, ở sau cánh cửa sắt, tay xích còn chân què, ngồi trong chậu nước nóng, thân đỏ lên do thuốc, người như bị lửa cháy, t·ra t·ấn không ngừng nghỉ.

Ở bên góc phòng, thi xác h·ôi t·hối, nam nhân kia đang làm, mấy chuyện kinh dơ bẩn.

“Mẹ mày, sao mày không rên đi, rên đi, rên cho tao.”

Gào thét khi ra tới nam nhân nói mấy lời.

Thây xác thì bốc mùi, ghê tởm không cần nói.

Quần cũng chẳng thèm kéo, cứ để nó chình ình, vung vẩy cứ để đó, nước chậm chảy xuống sàn.

“Mẹ mày, mẹ mày, mẹ mày.” Nam nhân ấy điên cuồng gào thét rồi đáp xuống thi xác.

“Tiện tịch rên đi, rên mau, rên mau.”

“Đấy không phải thứ mày làm à, đây không phải thứ đám tiện tịch chúng mày làm à.” Nam nhân ấy gào thét với cái xác.

“Này sao mày im lặng thế.” Nam nhân ấy quay ra nhìn hắn nói.

“Sao không rên không nói gì.” Nam nhân ấy chậm tiến đến.

Tay vỗ vỗ vào mặt, rồi liên tục vả xuống, đến khi bàn tay của nam nhân ấy đỏ lên trong đau đớn lúc đó mới buông ra.

“Nói, nói, nói, …”

Hắn im lặng, vẫn ngồi đó, trong thùng nước.

Nam nhân ấy rời đi.

“Ngươi có biết vì sao đêm lại dài?” Hắn hiếm thấy nói.

Xích sắt khẽ động, nam nhân ấy giật mình quay lại, tiến đến kiểm tra, xích sắt liền đứt.

Giật mình hoảng sợ.

Thùng nước vỡ tan, thành nghìn mảnh, nước bắn tung tóe đi khắp phòng.

“Mẹ mày, ngồi xuống, ngồi xuống, ngồi xuống cho tao.” Nam nhân ấy giận mắng.

Chân kiễng lên rồi bay lên cao, lơ lửng.

Nam nhân ấy bắt đầu hoảng.

“Mẹ mày, xuống, xuống, xuống.” Nam nhân ấy gào thét.

Tay hắn bỗng dưng co lại, giụt lại, không hút vào trong cơ thể, tiếng âm thanh của xương thịt vỡ nát, nghiền ra thành vụn.

Trái rồi lại phải, hắn vẫn lăng không mà đứng, im lặng không nói gì.

Hai chân cũng bắt đầu co lại, hút vào trong cơ thể, tiếng xương gẫy thịt nát vang ra.

Nam nhân ấy hoảng sợ, xoay người đinh chạy nhưng cánh cửa, cánh cửa đâu rồi?

Chân phải rồi lại trái hút vào trong cơ thể.

Các xương trong thân vỡ nát, không cần tập trung chỉ cần có tai đều có thể nghe tiếng cột sống đang nát thành từng mảnh vụn.

“Dừng lại, dừng lại, dừng lại.” Nam nhân ấy hoảng sợ gào thét.

Đầu bị bẻ gẫy, nát ra thành vụn rồi hút vào trong cơ thể.

Nam nhân ấy sợ hãi ngồi bệt xuống dưới sàn, lưng tựa vào tường, nước chảy ra từ phía dưới quần.

Nam nhân ấy hoảng sợ, cực điểm, nhưng lúc này, lại man rợ cười.

Thân hắn gập lại từng khúc, bẻ từng miếng xương, xé từng miếng thịt, cuộn lại thành quả cầu, lơ lửng ở trên không trung.

Nam nhân ấy hoảng sợ nhưng cười trong man rợ.

Quả cầu chuyển sang màu trắng bệch, từ từ và chậm rãi.

Rồi chầm chậm chuyển sang màu đen như hút lấy màn đêm vào nó.

Nam nhân ấy cười man dại.

Chân bỗng mọc ra từ quả cầu, hai chân, rồi đến tay, lơ lửng ở trên không trung như chẳng thèm chạm đất.

Thân được hình thành, đầu được mọc ra, từng chút từng chút một.

Ba mét thân cao, cơ thể hoàn hảo, chỗ dưới lành lại, chẳng rõ nam nữ.

Trắng bệch thân thể, ngũ quan khuyết thiếu, hai mắt lộ ra, mũi miệng đâu mất.

Nam nhân ấy hoảng sợ, đến tột cùng, nhưng lại cười cười trong điên dại.

Đôi tai không có, liệu nghe thấy không, nó chậm tiến đến, một chưởng đi rồi.

Cánh cửa hiện ra, một chưởng phá nát, chậm rãi bước ra chẳng sợ điều gì.

Lính gác bên ngoài, trang bị đầy đủ, giáp trang có hết chẳng sợ thứ gì.

“Ngươi, ngươi là thứ gì, đi vào, cút vào trong phòng.” Một người lính gác hét nói.

“Ta nhắc lại cút vào trong phòng.” Nói xong hắn phi cây giáo vào nó.

Giáo phi rất chuẩn một đường thẳng tắp, phi tới gần người lập tức mất tiêu.

“Cái, cái gì?” Người lính đó ngạc nhiên đờ ra mới nói.

Chậm rãi tiến đến một chưởng nát tan, người lính còn lại, tụ lại thành trận.

“Cửa, cửa đâu rồi.” Một người lính xoay lưng nhìn lại thét nói.

Những người còn lại ngạc nhiên, nhưng mắt chẳng dám động.

“Giáo kích trận.”

Giáo tụ thành trận đi thành một lớp, hành lang khá nhỏ, phủ kín một đường.

Khí thế như trời, quân dân đánh trận.

Giáo đi đến gần lập tức mất tăm.

“Cái này?”

“Đừng hoảng.” Một người trong đó hét lớn.

“Lấy đao lấy kiếm mau kết thành trận.”

Kiếm rút, đao cầm, từng người từng người một lao đến.

Nó cứ đứng đờ ra đấy, chẳng phản kháng, chẳng hành động.

Đao đến gần chẳng thể chém, kiếm gần nó chẳng thể đâm, tất cả đều như giáo biến mất.

“Tìm c·hết.” Một người lính trong đó tức giận rồi nói.

Quyền đấm vào người như tìm đường sống.

Thân nó thoáng nát người lính rụt tay.

“Không, không xương.”

“Nó không có xương.”

Người lính đó hoảng sợ nói.

“Ngươi, ngươi già, ngươi già rồi.” Người lính bên cạnh hoảng sợ.

Sinh cơ như đoạt, một chưởng liền già, xung quanh hoảng sợ, ai cũng không dám.

“Bình tĩnh, tất cả phải bình tĩnh lại.” Một người lính hét lớn khi ai cũng hoảng sợ.

Nó chậm đi đến một chưởng nát người, người lính già nua, giờ cũng thành bụi.

“Bình tĩnh.” Người lính hét lớn.

Tất cả quay lại tập trung vào một người, một người trung niên già nua, thoáng vẻ lão binh kinh nghiệm.

“Thứ đó dù kinh tởm nhưng có quy luật, đao kiếm không thể hại, thương kích không thể g·iết, nhưng nó chỉ t·ấn c·ông ai t·ấn c·ông nó, vậy ta kiến nghị là đừng t·ấn c·ông, đợi cho những người thích hợp đến.”

“Được.” Một người nghe vậy hưởng ứng.

Nó lặng đứng đấy, chẳng rõ hiểu không thân chậm tiến đến, ai cũng hoảng sợ.

“Bình tĩnh.” Lão binh kia quát lớn.

Một chưởng đánh xuống thân thể vỡ tan, người thành cát bụi.

Ai cũng hoảng sợ, xoay lưng muốn chạy, lão binh quát lớn:

“Đường sống chỗ c·hết, chạy không thể thoát, tay đánh chân quyền, dù có già đi cũng có người sống.”

Nói rồi lao lên, t·ấn c·ông, lấy lại tinh thần, người chạy liền chạy, người ở liền ở, hai người bỏ đi, một đám lao lên.

“Đánh đi.” Lão binh hét lớn.

Quyền chưởng vung lên, hai quyền ngã xuống, thây khô liền c·hết, hóa thành cát bụi, không có nao núng còn lại lao lên, ai cũng ngã xuống, nó chẳng làm gì.

Tất cả những kẻ kia đều hóa thành cát bụi, mắt nó đảo quanh, rồi chậm đi tới, người lính đang quỳ, gào thét đập cửa, nơi từng có cửa.

“Mở, mở ra, mở ra.” Người lính đó gào thét, thoáng hiện vẻ già nua, không cần nó tiến tới, hắn già nua rất nhiều.

Một chưởng lại hạ xuống, người đã ngã mất tiêu thân lại về cát bụi, không còn gì trên đời.

Người lính còn lại quỳ mọp xuống đất van lạy.

“Tha cho tôi, tha cho tôi, dưới tôi còn con trẻ, trên có cha mẹ già, thê tử theo tôi mười năm rồi nếu bỏ đi bây giờ không đành với bọn họ, xin hãy tha cho tôi đường sống, cho tôi về lại với con tôi, về lại với gia đình tôi.”

Nó chậm rãi tiến tới, lặng như đang lắng nghe, người khóc hết nước mặt, nó đứng như vô tình.

Một chưởng lại hạ xuống, thân đã nát mất tiêu, lại cát rồi lại bụi hóa thành tro không đời.

Người đây đã hết không còn gì nữa đâu, cánh cửa chậm hiện ra, nó tiến đến đây rồi.

Một quyền lại hạ xuống cánh cửa nát mất tiêu, nó chậm rãi ra tới, người đã chờ đây rồi.

Chương 258: Nó