Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 259: Nó
“Hỏa thuật, đại hỏa ngục.”
Đón tiếp hắn là lửa, biển lửa.
“Này, này cẩn thận chứ.”
Lửa đốt một giờ, không giây ngừng cháy, cả tay cả chân cùng miệng, cả người đều thành lửa.
Lửa đốt phòng vẫn vậy, một giờ đứng im đó.
Không có một chỗ nào bị cháy, không có vết xém nào trên thân, thân vẫn trắng bệch vậy.
Người vừa phun lửa sắc mặt đã cau có lại đến mức như xúm hết vào nhau.
“Hắn kháng lửa?” Một người đằng sau vừa giải khí ra thì hỏi.
Những người còn lại cũng nhao nhao giải khí ra, nhiệt độ quá cao một người không chịu được nên họ phải đứng tụ lại với nhau thì mới chống được.
Nhưng căn phòng vẫn vậy, không có lối thoát, nhiệt độ vẫn vậy, như thường.
“Lùi lại.” Người vừa phun lửa cau mày nói.
Xong, cả người hóa thành lửa, y phục bị đốt sạch, lơ lửng ở trên không những quả cầu ở sau lưng.
Hai tay vỗ mạnh một tiếng, vang trời.
“Nhiệt giới, nhiệt giới, thống khổ giới.”
Tra tấn tù phạm, nguyên rủa kẻ có lỗi, giam giữ tội ác, thống khổ giới chính là vậy, nơi ấy được kể trong những câu chuyện dân gian về những ngọn lửa t·ra t·ấn xác thân của những kẻ có tội đến tận giây phút cuối cùng.
Hai mắt bốc lửa, lăng không trên không, những quả cầu sau lưng thì xoay với tốc độ chóng mặt, nhiệt độ tăng chóng mặt.
“Dừng lại, dừng lại.” Người ở sau gào thét.
Nhưng không nghe.
Lửa, tỏa ra khắp nơi, như muốn ngấu nghiến, nghiền nát, hủy diệt, hết tất cả mọi thứ trên thế gian, người đó gào thét, những người sau lưng cũng gào thét.
Một giờ thiêu đốt, người đó gục xuống, già nua vô cùng, thần sắc yếu đuối, gầy nhom như que củi.
Nó vẫn vậy, vẫn như thế, căn phòng quay lại như không có gì.
Chậm rãi tiến tới, quyền vung một chưởng, thân ấy nát tan, hóa thành cát bụi.
Những người ở sau cau mày, lửa đã cháy hết nhưng sắc mặt của ai, vẫn chưa buông xuống được sự căng thẳng.
“Thứ gì?” Một người buột miệng hỏi.
Những người còn lại cũng chẳng chú ý đến biểu cảm của người ấy, chỉ lặng quan sát nó đang đứng lặng ở đấy.
“Sinh cơ của ta đang trôi đi.” Một người nữ thoáng cảm nhận cơ thể rồi lên tiếng.
“Rất nhiều, rất nhanh, ta có thể cảm nhận được.” Một người đứng cạnh nói.
“Chỉ kháng mỗi lửa, hay kháng hữu hệ?” Một người hỏi.
“Khả năng cao chỉ kháng mỗi lửa, khả năng kháng hữu hệ, khả năng kháng tất cả.” Một người thảo luận.
Những người còn lại cau mày.
Nó vẫn đứng đấy.
“Có vẻ nó chỉ t·ấn c·ông những kẻ t·ấn c·ông nó.” Một người nói.
“Có thể, chúng ta không biết được chuyện gì xảy ra ở đằng sau cánh cửa kia.” Một người đáp lại.
“Nó hành động theo quy luật, rất có thể, tìm ra quy luật chúng ta sẽ thoát.” Một người nói.
Nó vẫn đứng đấy.
“Kết giới có phá được không?” Một người hỏi.
“Không chúng ta đã thử.” Một người nói.
“Cả hữu hệ lẫn vô hệ?” Người hỏi lại.
“Cả hữu hệ lẫn vô hệ.” Người đáp nói.
“Ta tiên phong, tìm nguyên tắc.” Một người cất tiếng.
“Đi cẩn thận.” Người đáp lời.
Tay nắm lấy cánh tay, sét giật khắp trời, người ấy bứt cánh tay của mình ra thành tia sét, rồi ném.
“Đoàng.”
Sét giật khắp trời, không phải bao phủ mà tụ, vào một điểm, sét giật một giờ, rồi ngừng.
Nó vẫn đứng đấy, thân không tổn hại.
“Có biến động không?” Người dùng sét nói.
“Không.” Người sau đáp lời.
“Khả năng kháng hữu hệ tăng lên, hỏa lôi vô dụng, ai dùng hai hệ đấy thì lùi xuống, không thấy dấu hiệu quá trình sinh cơ bị lấy mất, không, hủy diệt giảm.”
“Hủy diệt?” Người dùng sét nghi hoặc hỏi.
“Ta dùng khôi lỗi, sinh cơ nó vẫn bị mất.” Người ấy đáp lời.
Người dùng sét nghe vậy liền hiểu.
Nó chậm tiến tới, người dùng sét phản kháng, vô dụng, chạy đi, chậm, chậm, nhanh, nhanh, bị nó bắt kịp, một chưởng hạ xuống, thân thành tro bụi.
Người cau mày.
“Công kích nó, sinh cơ bị giảm?” Một người nghi hoặc hỏi.
“Rất nhiều, nhiều hơn là đứng im.” Một người trả lời nói.
Tất cả cau mày.
“Tin từ các cai ngục, có chưa?” Một người hỏi.
“Vô dụng, không thể truyền tin.” Một người nói.
Tất cả cau mày.
“Đứng im cũng c·hết, đánh cũng c·hết sao?” Một người não nề nói.
“Rất có thể, thời gian ước lượng là bao nhiêu?”
“Mười hai giờ, nếu theo thời gian đầu, nhưng giờ nó tăng lên, rất nhanh, ta còn sáu tiếng.”
Tất cả cau mày.
“Có bao nhiêu tỷ lệ chắc chắn nó không tiến lên?” Một người hỏi.
“Không biết nữa.” Một người nói.
“Nếu hữu hệ không được thì để ta.” Một người cau mày rồi bước lên.
Tất cả im lặng.
Quyền đánh chúng xương thịt, vặn gẫy cánh tay hắn, rồi lùi ra.
“Vô hệ tác dụng, công kích nó, sinh cơ giảm tăng lên, rất nhiều so với người trước.”
Tất cả đều hiểu.
“Càng gần nó, sinh cơ giảm càng nhiều, thử lùi.” Vô hệ người nói.
Tất cả lùi lại.
“Vô dụng.” Một người cảm nhận thân thể nói.
“Chỉ có càng gần mới tăng lên, còn xa mấy vẫn vậy.”
Tất cả đều hiểu, cau mày.
Vô hệ người công kích tiếp, nhưng quyền, bị nó bắt kịp.
Chặt xuống cánh tay, bỏ đi.
“Nó hồi phục, rất nhanh.” Vô hệ người cau mày nói, máu chảy rất nhiều, khí đã bịt lại.
Khí từ trên người như biển rộng, đánh tới.
“Giống như lửa cùng lôi, vô dụng.” Một người quan sát nói.
“Chỉ có nhục quyền là tác dụng?” Vô hệ người cau mày nghi hoặc.
Thân chạy, nó bắt kịp, hoảng, lão binh bình tĩnh, lấy khí tụ lại trong thân, cường hóa, đánh tới.
“Khí cường hóa thân vô dụng, dù có là nhục quyền.” Vô hệ người nói.
Nó bắt kịp, một chưởng vỗ xuống, thân thành cát bụi.
Tất cả cau mày.
“Cả vô hệ cũng không tác dụng được kết giới?” Một người cau mày hỏi lại.
“Không.” Người trả lời.
“Sinh cơ giảm tăng lên, mỗi người còn bao nhiêu?” Một người hỏi.
“Chưa đến nửa giờ.” Một người nói.
Tất cả cau mày.
“Liều thôi.” Một người đề nghị.
“Được.” Tiếng người đồng tình.
“Hỏa cùng với lôi hai hệ, tạm lui xuống.” Một người nói.
“Có thể.” Hỏa hệ người gật đầu.
Lao lên như vũ bão, nước, cùng băng, băng cùng gió, gió cùng thuật, khi ý kiến đã quyết tất cả hành động ngay.
Hai mươi phút.
Người lao lên c·hết sạch, tất cả đều ngã xuống, thây cùng với xương cốt, về với cát bụi thôi.
Còn lại đều cau mày, ai cũng già nua cả.
“Ai muốn liều thì theo ta, không thì đứng đấy chờ c·hết.” Một người nói.
Sớm muộn đều c·hết, gần như, ai cũng muốn liều.
Hỏa cùng với lôi, hợp thành vũ bão, như mưa đánh tới, không giờ buông tha.
Mười phút.
Tất cả c·hết sạch, thân về cát bụi.
Cánh cửa từ hiện ra, nó chậm rãi tiến tới, một quyền cánh cửa bay nó chậm đi ra ngoài.
Ngoài người đã đợi sẵn, mười ngục tốt, một ngục trưởng, khí thế bừng bừng trận hình cứng rắn.
“Rốt cuộc ngươi đã bày kết giới kiểu gì mà ta dù thế nào cũng không phá được thế.” Ngục trưởng cười trêu chọc tay chỉ kết giới nói.
Nó không có miệng.
“Không thể thư giãn một chút để ta gửi một bức thư sao?” Ngục trưởng cười hỏi.
Nó im lặng.
“Một bức thôi cũng không được sao?” Ngục trưởng trêu ghẹo nói.
“Thật không được sao?” Ngục trưởng hỏi.
“Vậy được rồi.” Ngục trưởng nói.
Tay gỡ xuống y phục, từ từ và chậm rãi, không phút giây vội vã.
Tháo xuống áo, mặc mỗi quần.
Cơ bắp được xây dưng một cách cẩn thận, khí tức tỏa ra uy áp khắp căn phòng.
Huyền Ngọc cảnh cao thủ.
Huyền Ngọc cảnh hậu kỳ.
Ngục tốt kia cũng không phải dạng vừa.
“Các ngươi phá kết giới, ta lo nơi này.” Ngục trưởng quay lại nói.