Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 260: Trí Chiến

Chương 260: Trí Chiến


Quyền đấm, cước đá, đánh hơn nửa giờ.

“Ngươi kỳ lạ nhỉ, bất tử thể không phải là cấm thuật à?” Ngục trưởng nghi hoặc hỏi.

“Không đúng, làm gì có cấm thuật nào như này.” Ngục trưởng vừa tránh đòn vừa nói.

“Nào đấm nào đá, rốt cuộc ngươi là thứ gì.” Nhẹ nhàng né chiêu ngục trưởng nói.

Bắt lấy tay nó, một quyền vỡ nát, xoay lưng nhìn lại nó vẫn đứng đấy.

“Thật kỳ lạ đấy.” Một quyền nữa biến thân nó thành cát bụi.

Mắt vừa chớp mở, nó lại đứng đó.

“Ngươi nhanh hơn theo thời gian sao?” Ngục trưởng nhẹ nhàng né chiêu rồi nghi hoặc hỏi.

Cái thái độ phè phỡn, kết hợp với cái thần thái đùa cợt, trêu ghẹo, trông chẳng giống như người nghiêm túc đặt mạng lúc nào cả.

“Nhanh hơn rồi đấy.” Ngục trưởng trêu ghẹo né đòn nói.

Một quyền hạ xuống, thân lại vỡ nát, xoay lưng nhìn lại nó lặng ở đấy.

“Quá trình đứng lặng đấy là gì, ngươi đang tiến hóa trong quá trình đấy à, hay là gì khác?”

Một quyền vung xuống, thân lại vỡ tan, người thu tay lại, nó lại hiện rồi.

“Không thể g·iết ngươi cũng buồn thật nhỉ?” Ngục trưởng tỏ vẻ thất vọng nói.

“Bình thường bất tử thể cũng không thể như thế mãi đâu.”

“Hay là ngươi là dạng tiến hóa, ừm, có lẽ vậy.”

“Nếu tiến hóa thì sao không có miệng?”

“Hay là miệng bỏ đi khi mà tiến hóa?”

“Nếu thế thì làm sao ăn?”

“Không được ăn ngon thì tiếc lắm đấy.”

“Hôm qua ta mới ăn món mỳ được ngục tốt mua tặng ngon lắm.”

“Ngươi có hối hận khi bỏ miệng đi không?”

“Không được nói cũng buồn nhỉ?”

“…”

Nhẹ nhàng né chiêu thức, nói chút chuyện tâm giao, quan tâm và thân mật, giống bạn hiền lâu ngày.

Chưởng đánh trúng người, một chưởng là bay, thân động vào tường, chậm rãi đứng lên.

“Ài.”

“Không phá được à.” Ngục trưởng đứng lên với không chút thương tích nói.

Nó lao tới, người nhẹ nhàng né tránh.

“Ta định thử xem một chưởng của ngươi như thế nào, có hủy hoại được hay là uy lực gì không.”

“Đồng thời cũng định thử xem nếu ngươi công kích ta kết giới này có tổn hại, kiểu nếu ta bị đập hay bay vào đó ấy, ngươi hiểu mà, ta biết ngươi hiểu chẳng qua ngươi không có miệng để nói thôi đúng không?”

Nhẹ nhàng né tránh, vừa nói vừa cười.

“Đáng tiếc là cái đấy không được, nhưng cái kia được giờ ta đã biết ngươi không chỉ nhanh hơn, mà còn mạnh hơn nữa.”

“Rồi cả tốc độ hồi phục.” Nhẹ nhàng né tránh, một chưởng nát người, ngục trưởng vui vẻ nói.

“Ngươi đang mạnh lên à?” Vừa nói vừa tung chưởng, thân nó lại vỡ tan, hóa thành trăm vạn mảnh, biến mất trên cõi đời.

Tay co thu lại, nó lại đứng đó.

“Này không thể nói sao?”

“Một vài lời cũng không được sao?” Ngục trưởng nói.

Vừa nói vừa tránh đòn.

“Có vẻ ngươi không có trí thông minh nhỉ, lao như con thú dữ, không đúng, cả thú dữ còn có trí thông minh mà?”

“Thế ngươi là gì nhỉ?” Vừa né đòn vừa làm vẻ như đang suy nghĩ, mọi thứ nhẹ tựa lông hồng.

“À ta biết rồi là bất tử thể bản tiến hóa.” Mất một lúc để suy nghĩ ngục trưởng như phát minh ra được thứ gì đó nói.

Nhưng sau lại suy nghĩ nói lại:

“Không đúng, cái này vừa nói rồi, nói lại tốn chữ quá.”

“Nhưng nếu ngươi không có suy nghĩ, chẳng có trí tuệ, thì trò chơi, ngôn từ công kích tâm trí đến đây là kết thúc rồi.” Ngục trưởng thoáng nghiêm túc nói.

Quyền đã được vung lên từ trước khi lời có thể nói, thân đã nát tan, rất, rất nhiều lần.

“Đánh.”

Âm vừa vang lên, quyền đã đến trước, thân đã nát tan, hồi tận mười lần.

“Đánh.”

Thoại âm rơi xuống, quyền lại đến trước, thân hóa thành tro, nát tận mười phát.

“Đánh.”

Âm như trời giáng, quyền xông lên trước, thân nát, thịt tan, mười phát mới đủ.

Nó đứng lặng đó.

Đôi mắt chuyển đổi, đỏ rực như lửa, cái miệng mọc ra, ngoác ra mang tai.

“Kinh quá.” Ngục trưởng cau mày nói.

“Nhưng vậy là ngươi có cảm xúc à?”

“Như tức giận này, hay là buồn khổ, hay là vui sướng.”

“Hay đây chỉ là dang tiến hóa mới thôi nhỉ?” Ngục trưởng suy tư nói.

“Đánh.” Nó nói thành tiếng.

Quyền đã vung lên, âm mới rơi xuống, vừa tránh vừa nghĩ, suy tư rất nhiều.

“Vậy là ngươi học bắt trước à? Hay chiêu thức là thế nào?”

“Tốc độ mạnh lên lại tăng lên nữa, cơ thể bắt đầu cứng rắn hơn rất nhiều.”

“Nguy hiểm rồi đấy, nguy hiểm rồi đấy.”

“Hay là chúng ta ngồi nghỉ một lúc nhỉ, bây giờ ngươi đã có miệng để ăn rồi mà.”

Ngục trưởng vừa tránh đòn vừa vui vẻ nói.

“Đúng rồi, ngươi không có tai, làm sao mà nghe được, mọc tai ra đi, nhưng mọc thế nào?” Ngục trưởng hỏi.

Tay chỉ đôi tai làm vẻ ra dấu, nó công kích liên tục, không giờ ngừng nghỉ.

“Đánh.” Nó nói.

Âm vừa vang xuống, chưởng đi trước rồi, âm vang xuống hết, chưởng cũng đánh xong.

“Lạ thật nhỉ, lạ thật nhỉ, ngươi không thấy mệt à, hay ngươi có thể lực vô hạn, nếu mà thế thì tuyệt nhỉ, ta cũng muốn có thể lực vô hạn.”

“Đánh.” Nó nói.

Rồi công kích.

Mười chưởng như mười tránh né bằng hết.

“Này nếu ta có thể lực vô hạn thì sao nhỉ, nếu thế khi còn trẻ ta có thể tập luyện nhiều hơn, biết đâu lại vượt ra khỏi giới hạn bây giờ ấy chứ, rồi khi đánh nhau cũng chẳng cần phải cân đo đong đếm, thể lực vô hạn còn lo lắng gì ngươi nói đúng không.”

“Nhưng vẫn không có siêu hồi phục cơ thể cũng phải có giới hạn, nếu ta có siêu hồi phục nữa nhỉ, thế thì tuyệt vời lắm, thế chẳng cần phải có thể lực vô hạn, chỉ cần có siêu hồi phục thôi, không có cả hai cũng được.”

Vừa tránh vừa né, né xong nói cười.

“Mà này, rốt cuộc ngươi là mạnh lên theo kiểu mỗi lần b·ị đ·ánh rồi hồi phục sau mạnh lên, hay là ngươi theo thời gian thì mạnh lên, hay là cả hai?” Ngục trưởng vui vẻ hỏi.

Nó đứng lặng.

“Đánh.” Nó nói.

Âm rơi xuống, quyền đi chưởng mười chưởng như mười, tránh hết thân nát.

“Vậy là ngươi có mạnh lên theo thời gian, đồng thời cũng có mạnh lên sau mỗi lần bị tiêu diệt, khó nhằn đấy.”

“Đánh.” Ngục trưởng biến vẻ nghiêm túc cất tiếng.

Âm rơi xuống, quyền đi trước, thân nó vỡ nát, hoại một trăm lần.

“Vẫn hồi phục được cơ à?” Ngục trưởng có chút cau mày nói.

“Tốc độ mạnh lên lại tăng nữa.”

“Đánh.” Nó nói.

Quyền đi trước, âm đi sau, thân vỡ nát, diệt ngàn lần.

“Khó nhằn thật.”

Nó đứng lặng đấy.

“Kết giới xong chưa, nên nhanh tốc độ, nơi ta không thể kiềm chế, quá lâu được đâu.” Ngục trưởng ngoảnh đầu lại nói.

Ngục tốt im lặng, họ đang tập trung.

“Đánh.” Nó nói.

Âm vừa rơi xuống, thân nát ngàn lần, rồi hồi trở lại.

Nó đứng lặng đấy.

“Một giờ, không nửa giờ à?” Ngục trưởng tự hỏi.

“Đánh.”

Âm lại rơi xuống, thân lại nát, vụn nghìn lần.

“Bình tĩnh chứ.” Ngục trưởng nói với đôi tay đã chảy chút máu.

“Ngươi không thắc mắc vì sao ta không có kêu la về vấn đề sinh mệnh của mình bị trôi đi à?”

“Nhìn thế thôi nhưng ta cũng trẻ lắm đấy.”

Nó đứng lặng, như nghe.

Đôi tay dần hồi lại.

“Nói cho ngươi biết năm nay ta mới hơn có ba trăm, à không, ba mươi tuổi, đúng còn xuân xanh, còn tươi trẻ, còn phải tán đổ thiên hạ mỹ nhân, không không, phải chăm sóc cho gia đình nhỏ, đúng đúng.”

Đôi tay đã hồi lại

Chương 260: Trí Chiến