Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 261: D·ụ·c Thân

Chương 261: D·ụ·c Thân


“Thôi cũng là lúc phải nghiêm túc.” Làm vẻ nghiêm mặt, ngục trưởng nói.

Tháo xuống quần, mặc mỗi khố, trông thô tục, nhưng đơn giản.

Không bừng bừng khí thế mà như mặt hồ tĩnh lặng, sâu không thấy đáy.

“Đánh.” Ngục trưởng nói.

Tốc độ tăng lên khí lan ngập trời, âm rơi xuống, thân nát nghìn lần.

Nó đứng lặng.

“Đánh.” Ngục trưởng gào.

Tốc lại tăng lên khí, ầm ầm đánh tới, âm rơi xuống xong, thân nát vạn lần.

“Đánh.” Ngục trưởng lại gào nói.

Chẳng kịp làm gì, thân lặng bất động, triệu lần thân nát, hơi chút mệt mỏi.

Nó đứng lặng.

“Choáng à?” Ngục trưởng thoáng trêu ghẹo.

Mất sức, một chút, không đáng kể.

“Đánh.” Nó nói.

Lao nhanh như gió, trước cả âm thanh, bắt trước như một, né một triệu lần.

“Nhanh, rất nhanh, theo thời gian lại rất nhanh rồi.”

“Đánh.” Ngục trưởng lại nói.

Thân nhanh lao lên, đất trời vỡ vụn, tỷ lần thân nát, hơi chút mệt rồi.

Hơi thở dài giống như một lần chạy bộ, thân vỡ lại lành, khó nhằn khó đoán.

“Đánh.” Nó nói.

Ngục trưởng khẽ cười.

Tỷ lần thân nát, kết quả vẫn vậy.

“Đánh.” Nó nói.

Kết quả giảm đi, chỉ còn một nửa.

Ngực thoáng chảy máu, vài chưởng dính thân.

Ngục trưởng nhìn máu, nhìn nó, cau mày.

Thở ra một hơi dài, ánh mắt sắc bén, ngục trưởng khí thế, nổi lên bừng bừng.

“Nào.”

“Đánh.” Ngục trưởng nói.

Âm vừa rơi xuống, tỷ tỷ lần thân nát, mệt mỏi thấy rõ, nhăn nhó khuôn mặt.

“Đúng thật là, khó khăn đấy.” Ngục trưởng bật cười nhìn rồi nói.

Nó đứng lặng.

“Ta có thể kiên trì nửa giờ, các vị hẳn phải hiểu.” Ngục trưởng cau mày nói.

Đám ngục tốt im lặng, tập trung phá kết giới.

Nửa giờ nhanh trôi qua, ngục trưởng đã mệt lả, chân còn đứng không vững nói gì là bày trò.

Nó, mạnh lên, bắt kịp, phản kháng, với tốc độ của ngục trưởng, cả tỷ tỷ đòn trước khi âm vang lên, nó bắt kịp.

“Đàn ông ai cũng phải có giây phút huy hoàng của mình.” Ngục trưởng vừa thở hồng hộc vừa nói.

Nó đứng lặng.

“Đánh.” Ngục trưởng gào thét như con thú sơn lâm rống những âm thanh cuối cùng của mình.

Âm rơi xuống, thân đã nát, tỷ tỷ tỷ lần.

Ngục trưởng gục, già nua, gục ngã.

Nó hồi phục, đứng lặng.

Quan sát.

Bất động.

Nó tới.

Ngục tốt hiện đến, giữ.

Hai người, kiềm chân.

Tám người hồi phục.

Ngục trưởng chậm dậy, quan sát, cau mày nói:

“Kết giới không phá, cơ hội uổng phí sao?”

Tám người im lặng, không nói, ngục trưởng quan sát, hiểu:

“Ra vậy.”

“Tốc độ sinh cơ của chúng ta mất đi đang tăng nhanh, trước còn sáu tiếng.” Một người nói.

“Giờ còn nửa giờ.” Người khác đáp lại.

“Vinh quang của người lính là c·h·ế·t ở trên chiến trường, thay vì chờ c·h·ế·t sao không tìm trong đống xương khô vinh quang.” Ngục trưởng đề nghị.

Ngục tốt không nói, hiểu ý, gật đầu.

Nửa giờ sau.

Kết giới giải, nó đứng đó, lặng.

Miệng ngoác mang tai, chậm nói hai chữ:

“Nứng quá.”

Xong đi.

“Điện hạ, điện hạ, thưa điện hạ.” Một người chạy hối hả vừa chạy vừa thét nói.

Bước vào trong phòng, nước được đặt sẵn, trung niên hiền từ, chậm rãi liền nói:

“Không cần phải vội, nước uống xuống đi.”

“Tạ điện hạ, tạ điện hạ.” Người ấy hành lễ rồi uống một mạch hết ly nước.

Trung niên kiên nhẫn không nói câu gì.

Người kia chậm tiến đến gần, thì thầm vào tai, nói vời dòng chữ.

Trung niên đã hiểu, người ấy lui xuống.

“Từ nay gia đình của ngươi sẽ được thăng lên thành gia đình quyền quý, được triều đình chăm sóc và bảo vệ cẩn thận, ăn học và dạy dỗ tử tế, nếu có tư chất triều đình sẽ nghiêng tài nguyên cho tu hành.” Trung niên nhìn người ấy chậm nói.

“Tạ điện hạ, tạ điện hạ, tạ điện hạ.” Người ấy điên cuồng hoan hỉ, khấu đầu bái tạ, cảm kích vô cùng.

Trung niên hiền từ, không nói.

“Thần cáo lui, thần cáo lui.”

Người ấy đi ra ngoài, vẫn còn phấn khích, cánh cửa đóng lại, thân người ngã xuống.

“Ngươi nghĩ thế nào?” Trung niên quay lại nhìn thư sinh hỏi.

Thư sinh hành lễ cẩn thận trả lời:

“Lệ không cần gạt, ân không cần bỏ.”

Trung niên bật cười.

Không nói.

Ngự Lang tông.

Ngồi trên đất rộng, dưới gốc cây khô, hai người đang ngồi đánh cờ.

Người nam liền cười:

“Ta thua rồi, Nghiêm lão đánh cờ giỏi quá.”

Nghiêm lão chậm đứng lên, phủi đi mông ở bụi, cười nói:

“Nhưng ván cờ này ngài chiến thắng mà, tông chủ.”

“Vậy nó là hòa à?” Hùng Bắc cười hỏi lại.

Nghiêm lão biến mất.

Để lại Hùng Bắc, ngồi, mỉm cười, một mình.

Một tuần sau.

D·ụ·c Thân Thành.

Thân ảnh chậm rãi tiến tới nơi phố chật người đông, trung niên đã đứng đó chờ sẵn, vui vẻ cười.

“Vậy là ngài đệ đến ngài đệ tử.”

“Bức thư tận tay, ngài hẳn đã đọc.”

Đại Phàm Lang triều tồn tại đến nay tròn ba trăm nay, hai đời hoàng đế, bắt đầu từ khai quốc vị ấy, là cha của đương nhiệm hoàng đế bây giờ, trị vì được một trăm năm, bệnh c·h·ế·t, đến đương nhiệm hoàng đế, trị vì được hai trăm năm, chưa có dấu hiệu già bệnh.

“Thư tay ngài viết sao ta dám bỏ.” Hắn nói.

Đại Phàm Lang triều nghiêm cấm tuyệt đối việc mua d·â·m bán d·â·m, điều này được viết thành luật từ thời khai quốc hoàng đế cho tới nay không dòng sửa đổi.

Tại Đại Phàm Lang triều cảnh nội, có những thứ những nơi, chẳng qua là chưa bị sờ đến chứ nếu cần thiết là bị bứt đi ngay, nhưng D·ụ·c Thân Thành là ngoại lệ duy nhất, được tạo nên bởi triều đình, được triều đình công nhận, cho phép, bảo hộ và quản lý.

Tồn tại do chính tay khai quốc hoàng đế dựng nên, để thỏa mãn lòng ông, thỏa mãn dân chúng.

Người ở đây được chăm sóc một cách kỹ lưỡng về cả thể xác lẫn tinh thần, được bảo vệ nghiêm ngặt bởi những người lính chọn lọc kỹ lưỡng.

Thân phận cũng như địa vị, dù ở đâu thân phận cũng quyết định cách người khác đối xử như thế nào, người ở đây chia ra làm nhiều bậc, cao nhất là quan viên, được triều đình cử đến đây để quản lý, thứ hai là người bán thân, hạng ba là người bán nghệ, hạng chót là nhân viên.

Có hai loại đặc biệt là khách cùng thập thân nữ, đối với khách thì tùy theo thân phận địa vị, độ dày của ví, mà quyết định việc đối xử, còn đối với thập thân nữ là đặc biệt trong đặc biệt, là mười đóa hoa đẹp nhất được chọn trong biển hoa, mỗi năm được người người bình chọn và bỏ phiếu một lần.

Thập thân nữ có quyền, quyền từ chối không phục vụ, nên nếu trở thành thập thân nữ, chỉ cần giữ được nhan sắc mãi không tan, cùng độ yêu thích của người mãi không giảm, vậy thì mãi mãi hưởng giàu sang cũng được, đặc quyền trong tay có thể từ chối, ai dám gây sự khiêu khích đế uy, chỉ cần một ngày trở thành thập thân nữ, cả đời còn trinh tiết điều này có thể.

Tiền có thể không kiếm bằng những người khác phục vụ, nhưng chỉ cần ngồi không, cũng có người lo cho từng chút, linh thạch đút đầy túi, chật đầy nhà.

Một năm ngồi qua đi, dù không tiếp một khách, đời sau sống sung sướng, đó là chuyện bình thường.

Nên bông hoa nào cũng muốn là đóa hoa đẹp nhất.

D·ụ·c Thân thành là thành mà đã là thành thì phải có nhà có cửa, người ở lại nơi này sau cùng chỉ còn những người già nua, không ai chuộc muốn.

Linh thạch là tiền chủ yếu, nhưng mười năm thôi kiếm khoản lớn đối với người bán thân đó là chuyện bình thường.

Nơi đây cũng chẳng bị ép vào, đâu phải như nơi khác ký khế ước một kiếp, có người bán vài tháng, có người bán vài năm, người bán thân nơi đây muốn vào cũng chẳng phải dễ, không xinh đẹp thì đừng mong cửa, một triệu dạch ngạch cứ thiếu lại bù, thiếu lại bù.

Còn đối với bán nghệ cùng nhân viên, thì tùy theo thời thế mà tuyển lượng, thời thế ra sao số lượng nhiều ít.

Chương 261: D·ụ·c Thân