Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 262: Thiên Tửu

Chương 262: Thiên Tửu


Người có tội mang tư sắc rất có thể bị đưa vào đây b·án t·hân, nhưng quyền đưa tội nhân vào đây là quyền của hoàng đế, chỉ có mình hoàng đế được làm chủ, tránh làm họa muộn dân, khổ muôn người.

Nắm lấy tay, thơm lấy mặt, trung niên hiền từ nói:

“Đúng là đương thế kỳ tài, nghìn năm khó gặp, cổ kim khó cầu.”

“Tạ điện hạ khen thưởng.” Hắn từ tốn nói.

“Câu chữ cũng chẳng thể biểu hiện hết được tài năng, hành động không thể nào biểu hiện hết được sự cảm mến, ý chí ngút ngàn làm trời xanh phải nể phục, trí tuệ siêu việt khiến người đời phải nể bái.” Thư sinh đằng sau khẽ thì thầm kính nể nói.

Hắn điềm nhiên, trung niên mỉm cười.

“Thống khổ chẳng nói một chữ, mưu kế bày đặt ở sau, cổ kim khó cầu, vài chữ không thể kính nể hết.” Trung niên nói.

Hắn điềm nhiên, đáp:

“Tiểu mưu tiểu kế không sánh được với đại mưu, cách cục nhỏ nên khác với người, thái tử trị quốc khiến triều đình phải nể phục, năm mươi năm cầm quyền khiến cho bách quan phải phục chủ, năm mươi năm trị quốc chưa có ngày nào nước loạn, khiến cho hoàng đế đương nhiệm phải nể phục từ hai mươi năm trước tự lui sau màn, nếu không vì lời nói của cổ nhân năm xưa ấy, thì giờ này trước mặt ta phải là bệ hạ.”

“Nhưng sớm hay muộn có quan trọng gì, thưa thái tử.”

Hắn nói, nhìn vào mắt của thái tử, nói.

Thái tử cười, hiền từ, nói:

“Tâm đầu ý hợp, tri kỷ khó tìm, tài năng của ngài đệ tử trói lóa trời cao, nếu ở trong tông mai sau là rường cột, nếu có rời tông thừa tướng hay đế sư hai chức ngài chọn một.”

“Tạ thái tử ưu ái.”

“Thể xác trong cực hình, tinh thần trong thống khổ.” Hắn điềm nhiên nhìn thái tử nói.

“Mười triệu không phải con số lớn.”

Thái tử cười gật đầu, dắt lấy tay hai người cùng đi.

Ngang nhiên mà đi, thong dong chẳng sợ.

“Thái tử điện hạ, đệ tử đại nhân.” Nhân viên phục vụ đứng sẵn ở cửa lễ phép nói.

Như hương như hoa, xinh đẹp vô cùng.

“Thái tử điện hạ theo th·iếp.”

“Đệ tử đại nhân theo em.”

Họ nói, đến, dịu dàng, ôm lấy tay dắt vào.

Tướng quân đi sau cũng có thêm người dắt, thư sinh theo đó cũng có người gần bên.

Tẩy Trần.

Đấy là cách họ nói ở đây, rửa sách hết mọi ô uế bụi bẩn, để bước vào trốn thiên đường, cực lạc.

Dắt đến hồ lớn, chỉ có một mình, hầu hạ tận nơi, y phục cởi xuống.

“Ngài đệ tử có cơ thể thật đẹp, nếu muốn thần th·iếp có thể phục vụ cho ngài ngay đây.” Cô gái nhân viên nói.

“Không.” Hắn trả lời.

Hiểu ý ra ngoài nơi còn mình hắn.

Bên kia, thái tử đang cùng thư sinh và tướng quân ở trong một cái hồ.

Người hầu kẻ hạ đều đã đi ra.

Tướng quân mới hỏi:

“Thưa điện hạ, có người thương nhân từng đưa ngài hàng trăm triệu linh thạch chỉ cầu mong chức quan lục phẩm, ngài từ chối, sao giờ đây một kẻ ngoại lai, ngài không tiếc hứa hẹn chức đế sư thừa tướng, mà lại còn đồng ý cho nghìn vàng, triệu bạc.”

Thái tử đang thư giãn, nghe vậy, hiền từ, cười, nói:

“Vì người đáng giá hơn nghìn vàng, triệu bạc, nên ta tiếc gì thứ tục vật ấy để có họ ở bên ta.”

“Thế nhưng không phải ngài đã có thư sinh làm đương thế kỳ tài phò trợ sao?” Tướng quân vẫn ngây ngô hỏi.

Thái tử nghe vậy thì điềm tĩnh trả lời:

“Người tài thì thời nào cũng có, nhưng loạn thế mới là lúc họ bộc lộ tài năng, thư sinh là thiên cổ kỳ tài, cổ kim khó tìm, khiến cho trời đất phải nể sợ, khiến cho bách tính phải kính phục, khiến cho bách quan phải kh·iếp hãi, giống như bộ óc và trái tim, đều là một phần cơ thể, tài năng của thư sinh là cổ kim khó gặp, nhưng âm thịnh quá thì dương suy, dương thịnh thì âm cũng như vậy, hai thứ đấy tuy là hai nhưng thiếu một cũng không được, vẫn phải có để hòa hợp với nhau.”

Tướng quân vẫn ngây ngô.

Thái tử mỉm cười, nói:

“Ngài đệ tử hẳn đã thư giãn xong, cũng đến lúc đi ra rồi.”

Tướng quân đứng lên trước lui ra, thay quần áo xong đứng ngoài đợi sẵn hai người kia cũng theo ra ngoài.

Đang đi trên đường tướng quân khẽ vỗ vai thư sinh thì thầm mà hỏi:

“Lời thái tử nói cao siêu ta trí ngu dốt, không biết thư sinh có thể giải thích cho ta được không?”

Thư sinh mỉm cười, đáp:

“Cổ nhân có câu văn võ song toàn thường để chỉ những người mang cái tài hơn người thiên hạ, tướng quân nay võ đã thành dương danh lập vạn, ngang dọc bát phương không sợ một ai, văn ôn võ luyện nữa ắt thành đương thế kỳ tài, lúc đó tại hạ chỉ sợ phải thỉnh giáo tướng quân.”

“Nào có, nào có.” Tướng quân ngượng ngùng gãi gãi đầu nói.

Thái tử quan sát, không nói, chỉ cười.

Hắn chậm bước tới, theo sau là người phục vụ, thái tử cười nói:

“Ngài đệ tử có vẻ đã có một khởi đầu tốt.”

Nhân viên ngượng ngùng.

Hắn nói:

“Tắm rửa cho sạch thân, d·ụ·c làm chi lại bẩn.”

“Hoa thơm không tham sắc, gái ngoài không thèm đụng, ngài đệ tử đúng là cổ kim khó tìm.” Tướng quân cười nói.

Thái tử cười.

Nhân viên lui ra, bốn người đi cùng, thái tử dắt lấy tay, tiến đến một căn phòng lớn.

Bàn ghế đầy đủ, đồ ăn ra hết, chậm ngồi xuống bàn, thái tử cười nói:

“Đàn bà hay đàn ông, ở đây đủ cả, giống như món ăn, thích gì thì gọi.”

Nhân viên phục vụ mới đến, kính cẩn hành lễ, mang theo quyển số, đưa cho bốn người.

Tướng quân chọn xong, thập nữ đi vào, ai ai cũng đẹp, mặt mày hớn hở, dắt tay mười nữ, hoan hỉ rời đi.

Thư sinh trầm mặt, không nói câu gì.

Hắn không động.

Thái tử cười, vẫy vẫy tay để nhân viên phục vụ đi ra nói:

“Ngài đệ tử làm ta nhớ đến một người đấy.”

“Tam đệ ta chưa từng chọn một người nào khi đến nơi này.”

Hắn điềm nhiên, không nói.

Một tiếng sau.

Tướng quân bước ra, mặt thỏa mãn, người vào khiêng ra, hai nữ đã ngất.

“Kiềm chế lâu ngày có chút mãnh liệt.” Tướng quân cười nói.

Thái tử hiền từ cười, thư sinh không nói, hắn điềm nhiên.

“Ngài đệ tử thì sao, đến nơi này mà không thưởng thức, thân thập nữ hương vị có thể gặp mà chẳng thề cầu.”

Hắn điềm nhiên.

“À đến rồi.” Tướng quân có hứng thú nói.

Múa rồi hát, như thần tiên quyến thuộc, âm vang khắp trời ai cũng nghe thấy.

D·ụ·c Thân Thành thường có lễ, hôm nay có vẻ đến đúng ngày, thân thập nữ một trong sẽ tiếp khách nhưng có ngủ được hay không lại là quyền của thập nữ.

“Hôm nay là ai, hôm nay là ai đây.” Tướng quân hào hứng nói.

“Cuộc vui này không tham gia thì cũng nên xem.” Hòa cùng một nhịp thái tử hiền từ nói, rồi chậm tiến đến.

Tòa nhà này là tòa nhà cao quý nhất, nên khi cánh cửa mở ra, người dù đông như chảy hội nhưng ai ai cũng là con nhà quyền quý, trâm anh thế phiệt, phú quý giàu có.

Được thiết kế theo hình tròn ở trung tâm là sân khấu lớn, người bán nghệ giống như hoa thơm khoe hết tài năng của mình, mỹ nữ, mỹ nam từ khắp nơi đổ đến, mỗi người một vẻ, mỗi hoa một sắc.

“Rượu đến.” Chủ lâu bước lên, hô lớn.

Tiểu tiên từ trên trời, nhỏ như bàn tay, sau lưng cánh trắng, ôm bình rượu quý từ trời mang xuống.

Thiên Tửu.

Chương 262: Thiên Tửu