Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 263: Mới Lạ

Chương 263: Mới Lạ


“Ha ha, vận may có vẻ nằm ở phía ta.” Ôm lấy bình rượu, tay vịn lan can, mặt mày ửng đỏ, tướng quân cười nói.

Thư sinh ngồi thưởng thức thực phẩm không ham vui.

Thái tử mỉm cười im lặng, hắn điềm nhiên.

Trăm người đội khăn đỏ chùm đầu như tân nương mới cưới, sau lưng là những tiểu tiên nắm lấy, từ trên trời hạ xuống như thần tiên hạ phàm.

“Bách Vạn Nữ.”

Chủ lầu hét lớn, phấn khích.

Khách khứa phấn khích thét theo, ồn ào náo nhiệt.

“Hay, hay, hay.”

“Tốt.”

“Tốt.”

“Ngày lành đến rồi, ngày lành đến rồi.”

“…”

“Tốt.” Tướng quân ở trên này cũng phấn khích hò hét.

Thái tử mỉm cười, hắn điềm nhiên.

Dưới Thập Thân là Bách Vạn, Bách Vạn ở đây là chỉ một trăm người một đêm một vạn, Bách Vạn xưa nay đắt giá, khó gặp khó cầu, chẳng thể đặt trước, nhanh chốn khó tìm ra.

Giống như là một trò chơi vậy, ai tìm ra thì có một cơ hội, bỏ được tiền thì ngủ được một đêm, Bách Vạn người không có quyền từ chối, nhưng lại có quyền lẩn chốn đố ai tìm.

Đều là sự ủng hộ của khách hàng mà có địa vị, nam nữ chẳng phân, nhưng khác với Thập Thân nhờ bầu chọn của người người, thì Bách Vạn lại là linh thạch.

Muốn vào được Bách Vạn thì khách phải bỏ tiền, mua Bách Vạn cho người đó, nhiều người gộp cũng được, một người đưa chẳng sao, khách bỏ tiền vào Bách Vạn bảng rồi chọn người mà mình muốn, đấy là bỏ tiền đấy, thứ tự được quyết định bởi linh thạch, người nào được khách bỏ nhiều hơn thì địa vị cao hơn.

Giống như thực phẩm được mua, người đã vào đây thì b·án t·hân hay bán nghệ cũng nằm trong thực đơn, từ hạ cấp, đến cao phẩm, không có quyền từ chối, không có ngày nghỉ ngơi, trừ khi vào Thập Thân hay Bách Vạn người mới thoát khỏi cái thực đơn đó.

Nên đấy là mong ước của nhiều người, b·án t·hân.

Hàng tháng Bách Vạn vẫn có tiền chứ, dù tiếp khách dù không, không phú quý như Thập Thân nhưng chắc chắn là giàu có.

“Thưa chư vị khách quý, ta lâu chủ đương nhiệm, xin trân trọng tuyên bố, buổi lễ, BẮT ĐẦU.”

Tiếng nói vang trời xanh, ai ai cũng nghe thấu.

Tướng quân hứng khởi, hào hứng kiểm tra túi của mình, sau sắc mặt sầm lại.

Thái tử nhìn thấy, mỉm cười, vỗ vai, nói:

“Không sao, cứ thoải mái đi, có ta ở đây rồi.”

Tướng quân hứng khởi, hào hứng lộ ra, kính cẩn hành lễ nói:

“Tạ điện hạ.”

Như đứa trẻ con chờ mua món đồ chơi mới, tướng quân giờ nhìn xuống hào hứng vô cùng.

Người người lùi lại, một người chậm tiến, đứng giữa sân khấu, có khăn chùm đầu.

“Chư vị.” Lâu chủ nói.

“Quy tắc ai cũng nhớ, tất cả đều cao sang, không ngu đần tị tiện.”

“Cầu chúc cho buổi lễ được thuận lợi, cầu chúc cho thiên hạ được thái bình, cầu chúc cho hoàng quyền triệu triệu năm.”

Nhưng người sau đáp lại:

“Cầu chúc cho buổi lễ được thuận lợi, cầu chúc cho thiên hạ được thái bình, cầu chúc cho hoàng quyền triệu triệu năm.”

Người người cũng hô theo:

“Cầu chúc cho buổi lễ được thuận lợi, cầu chúc cho thiên hạ được thái bình, cầu chúc cho hoàng quyền triệu triệu năm.”

Thái tử mỉm cười, hắn điềm nhiên, tướng quân phấn khích.

“Không để các vị đợi lâu nữa, trống lên.”

Tiếng trống vang ngập trời.

“Đàn gẩy.”

Tiếng đàn vang khắp nơi.

“Đấu Giá.” Lâu chủ hét lớn.

“Mười vạn.” Một người sau đó cất tiếng.

“Mười hai vạn.” Người sau không thua kém.

“Mười ba vạn.”

“Hai mươi vạn.”

“…”

“Một trăm vạn.” Người lầu cao hét lớn.

“Thành giá.” Lâu chủ hét.

Tiểu tiên từ đằng sau bám lấy thân của người đứng giữa, bay lên thẳng đến nơi người cuối cùng hét giá.

“Trăm vạn cho một người, đủ tâm ý.” Tướng quân khẽ chẹp miệng nói.

Thái tử cười.

“Cái gì cũng có lý của nó.” Thư sinh ngà ngà say nói.

Tướng quân nghi hoặc, thái tử mỉm cười, hắn điềm nhiên.

“Thần bụng thoáng đói, một hai miếng cơm, đi vào điện hạ chớ trách.”

“Ngài đệ tử chớ trách.”

“Ngươi đi đi.” Thái tử cười hiền từ nói.

Hắn điềm nhiên im lặng.

Tướng quân say, loạng choạng đi, vào bên trong, đóng cửa, bên ngoài còn hai người, bên trong còn hai người.

Ngồi xuống bàn ăn miếng cơm, tướng quân hỏi:

“Thư sinh nói là có ý gì?”

Thư sinh say, không tỉnh, mắt lờ mờ, nhìn tướng quân, lặng, nói:

“Tiền về túi triều đình, tiền về bao hoàng tộc, tiền về tay bệ hạ, họ chỉ làm tiền nộp thuế, cắn răng cũng phải mua một đêm dài, chứ không tiền tài lực đại, một gia tộc ở biên thùy cũng bị g·iết nếu hoàng đế có lắng lo.”

“Thụ giáo, thụ giáo.” Tướng quân ôm quyền kính cẩn nói.

“Tiên sinh uống.” Tướng quân rót rượu vào bát, đổ đầy đưa người.

“Uống.” Thư sinh cười hưởng ứng.

Bát chạm bát, người tu hết, người ngủ gục.

Rượu đổ làm ướt ào, rượu đổ làm ướt người.

Tướng quân uống xong sảng khoái kêu một tiếng cúi đầu xuống nhìn lại thư sinh đã ngất rồi.

“Thư sinh thư sinh.” Tướng quân lo lắng chạy đến, kiểm tra mạch còn thở, lúc ấy mới thở dài.

Bên ngoài, một trăm vạn hạng trăm, giờ mười triệu hạng chín chục, tiền đổ xô như nước, thấy ở đây biết nhiều.

“Mười triệu, lần một.” Lâu chủ nói.

Người im lặng.

“Lần hai.” Lâu chủ nói.

Người người không lên tiếng.

“Lần ba.” Lâu chủ hét lớn.

“Thành giá.” Tiếng hét của lâu chủ vang lên tận trời xanh.

Tiểu tiên lại đến, bám vào sau lưng, đưa đến tận nơi, mảnh vải vẫn giữ.

Tướng quân đi ra lễ phép chào hỏi, thái tử nhìn lại mắt đầy nhu hòa.

Cánh cửa chậm đóng, tướng quân đứng ra.

“Đây rồi người ta chờ đây rồi.”

Giọng nữ vang khắp trời, như chiến tướng gào thét, sợ hãi nơi chiến trường, không người nào lên tiếng.

Giữa sân khấu người đứng, đầu có đội khăn choàng, mùi hương đặc thù dị, dáng đi có một mình.

“Một tháng ngủ ngàn người, một ngày diệt ngàn tặc, trai lơ ngàn vạn còn chẳng đủ, lại người đàn bà này.” Một người thì thầm nói với đồng bạn bằng cái giọng sợ hãi.

“Hoang d·â·m, sớm ngày c·hết.” Một người sợ hãi thì thầm.

“Phóng túng.” Tiếng thư sinh say rượu ngủ mơ từ trong phòng nói ra.

Tướng quân cười ngây ngô, thái tử hiền từ nhìn lại nói:

“Khổ cực.”

Tướng quân càng ngây ngô, khẽ cười che xấu hổ:

“Thần sẽ sớm nhắc nhở, dặn muội muội của mình.”

Thái tử chỉ cười hiền từ không nói.

Hắn điềm nhiên.

Tiếp tục quan sát.

“Mười vạn, ai dám tranh.” Giọng nữ vang lên uy h·iếp nói.

Người im lăng, người không nói.

Tướng quân càng xấu hổ, chẳng biết nói chỉ cười.

Thái tử vẫn lặng im hiền từ nhìn phía hắn.

Hắn điềm nhiên chẳng nói, cùng nhìn phía tướng quân.

“Thành giá.” Lâu chủ không chút lúng túng hét lớn.

Lại người nữa lên tới, giọng nữ lại vang lên:

“Người tới là của ta, ai dám đoạt chớ trách.”

Người người không dám nói, ai cũng không nên lời.

“Mười vạn là đủ cả, nhắc lại ai dám tranh.”

“Hai mươi vạn.” Giọng nam cao lên tiếng.

“Dám tranh, ba mươi vạn.” Giọng nữ giận giữ nói.

“Đường đường là tướng quân mà nghèo khó vậy sao, một trăm vạn chắc đủ.” Giọng nam cao lên tiếng, trào phúng.

“Đủ rồi đấy.” Giọng nữ vang trào phúng.

“Cảm giác mới thử rồi, ha ha ha ha ha ha ha ha ha, …” Giọng nữ cười khoái trí.

“Thành giá.” Lâu chủ hét lớn.

Người được giao tận nơi, giọng nữ cười càng nhiều.

Tướng quân vừa xấu hổ, lại xen lẫn buồn cười, chỉ có thể tiếng cười, đưa cảm xúc vào đó.

Chương 263: Mới Lạ