Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 264: Mất Con

Chương 264: Mất Con


“Người hàng năm mươi là hàng tỷ, người hàng bốn mươi là chục tỷ, người hàng ba mươi là trăm tỷ, đúng là ếch ngồi đáy giếng hôm nay mới thấy trời đất rộng thế nào.” Gian phòng bên dưới vang lên tiếng nói.

Hắn nghe, thái tử biết.

Hắn điềm nhiên, thái tử hiền từ.

Bách Vạn sau nửa giờ nữa đã đấu giá xong, người cần đến nơi nào đã về nơi ấy.

“Giờ thì, khai vị đã hết món, các vị đã đợi lâu, vậy ta lên, món chính.” Lâu chủ hô lớn phấn khởi nói.

Người cuối cùng bước lên từ từ và chậm rãi, giống như nhện trên nước, không một tiếng âm vang.

“Ta giới thiệu với các vị, thập thân nữ đứng đầu, Lý Thập cô nương.” Lâu chù gào thét, phấn khích.

Đầu đội khăn chùm chẳng rõ dung mạo, da thoáng lộ ra, trắng như tuyết sớm.

Người người gào thét, vạn người phấn khích.

Thái tử ở trên thoáng mỉm cười.

“Chuyến đi này người mời là ngài phải không thái tử?” Hắn điềm nhiên, khẽ nói.

Miệng khéo câu lên, thái tử mỉm cười, đáp.

“Đúng.”

Người hầu chậm vào, vài từ được nói, không người ra giá, tất cả đang chờ.

Vài lời được chuyển đến lâu chủ, gương mặt phấn khích ấy lộ rõ, miệng hô lớn liền nói:

“Thái tử trả mười ngàn.”

Người người im lặng, họ, hiểu.

Không ai lời phản đối người nhanh chóng được chuyển, khác với Bách Vạn nữ người đến nơi đặc biệt.

“Tạ thái tử.” Hắn cung kính nói rồi rời đi.

Thái tử cười không nói.

Trong phòng hoa đầy ngọc, nơi thập thân tiếp khách, cô nương ấy đã ngồi, giống tân nương mới cưới.

Hắn bước vào, chậm rãi, ngồi xuống bàn, nói:

“Tự vén lên.”

Nghe rồi liền hợp tác, cô chậm vén tấm vải, vải che đầu hạ xuống, mỹ dung mạo đây rồi.

Ngồi nơi bàn, rót thiên tửu, hắn lặng đấy, không động, miệng nói:

“Lý gia tốt xấu gì cũng từng làm đến thừa tướng quốc lão, giờ sao luân lạc đến nơi này?”

Cô nương chậm rãi trả lời:

“Người với người có thể vu oan cho nhau, cha ta thanh liêm một đời, bị vu oan giá họa, gian thần tặc tử lúc đó mượn cớ để c·ướp đoạt tài sản của ông, nếu muốn cả nhà có miệng ăn, ta phải b·án t·hân để họ được sống.”

“Âm mưu như hí kịch, triều đình như tuồng diễn, giờ này khắc này, nếu có nhận ra điều đó cô có hối hận không?”

“Không, nếu ông ấy muốn bán ta đi để chứng minh cho triều đình và người thiên hạ thấy ông ấy một đời trong sạch, người người hại đến mức sống phải bán con, thì ta với phận làm con chịu chút khổ có là gì.”

“Còn trinh tiết?” Hắn hỏi.

“Nhìn đôi mắt là ngài thấy.” Nàng đáp.

“Có biết ca múa nhảy đàn?”

“Thế ngài không hứng thú với lần đầu tiên?” Cô nói.

“Không.” Hắn lắc đầu.

“Rượu, uống?” Hắn nói.

“Thập Nữ không thể uống thiên tửu, thiên tửu uống vào lập tức sẽ tự do.” Cô lắc đầu nói.

“Khao khát tự do sao lại phải mượn cớ?” Hắn hỏi.

“Dù khát tự do nhưng thiên tửu không thể tự uống được.” Cô nói.

Cô im lặng, hắn điềm nhiên.

Nửa giờ trôi qua, không nói.

Hắn hỏi:

“Sống ở đây với một đời vàng son phú quý, được người người kính ngưỡng không phải sướng sao?”

Cô ngồi trên giường, chậm đáp:

“Danh dự mới là thứ quý giá nhất của con người, bao nhiêu vàng son đắp lên cũng không thể bằng ngàn đời tiếng tốt, ta thà c·hết trong tự do, còn hơn là c·hết khi mang thân làm điếm này.”

“Tấu nhạc đi.” Hắn nói.

Vác lấy cổ cầm, đàn một tiếng lớn, một tiếng đau tay, hai tiếng chảy máu, mặt không nhăn một sắc, mỹ hảo thiếu nữ, xinh đẹp vô cùng.

Hai giờ chôi qua, máu chảy rất nhiều, cô không một tiếng hắn không một lời.

Hắn rời đi.

Bình rượu còn mới ở trên bàn, Thiên Tửu ở đấy chờ người uống.

Lễ phép với thái tử, hắn biến mất.

Thái tử không tìm kiếm, cũng không cản, hiền từ tạm biệt.

Có người đến liền nói, nói vài lời liền đi.

“Người ấy thật dễ mến, nhưng mười nghìn linh thạch bỏ ra mà hai giờ chỉ nghe nhạc tấu đàn chẳng phải phí phạm sao?”

“Hắn vừa mỉa mai ta tận hai lần đấy.” Thái tử thoáng ngữ khí có chút trêu chọc nói.

Tướng quân liền giận đỏ mặt, không biết có phải do rượu không, nhưng mặt ngày một đỏ.

“Để ta đi t·rừng t·rị tiểu tử này.” Tướng quân liền quát lớn.

Thái tử cười ha hả, như trêu được ra trò, nói:

“Chỉ là tiểu hỏa tử nóng giận, đại nhân không chấp vặt.”

Tướng quân nghe liền hiểu, chậm rãi lại đi vào.

Thái tử chắp tay đứng, miệng lẩm bẩm vài từ:

“Đấy điều ngươi muốn nói, với ta có đúng không.”

Ngự Lang tông.

Đằng sau cánh cửa, nữ nhân trầm lặng.

Người tới đi vào, tay ôm khay cơm.

“Vĩnh Hoa muội chớ buồn rầu, hắn sẽ sớm về thôi.” Ly tỷ thương sót nhìn nàng mà nói.

Nàng im lặng.

Thai đã lớn.

“Muội.” Ly tỷ nhìn nàng, muốn nói, lại thôi.

Bàn có tờ giấy, vừa được viết xong, bên cạnh lọ thuốc, vẫn còn như mới.

“Hắn sẽ sớm về, nàng tin tưởng hắn.” Ly tỷ nói, rồi rời đi.

Vĩnh Hoa nàng, trầm lặng.

“Lục trưởng lão.”

Ly tỷ đi đến nơi, lục trưởng lão làm việc, khéo hành lễ rồi nói, lên tiếng để nhắc người.

Lục trưởng lão nhìn nàng, lại nhìn xuống, đôi mắt mệt mỏi, không nói điều gì.

Im lặng.

Hai phút.

Lục trưởng lão hỏi:

“Vĩnh Hoa nàng có ăn được cơm không?”

Ly tỷ im lặng.

“Ai” Lục trưởng lão thở dài.

Nói:

“Âm mưu của người lớn, trẻ con không nên vào, đáng thương cho Vĩnh Hoa, nhưng thôi chuyện đã vậy.”

“Vậy chìa khóa đâu?” Lục trưởng lão buồn rầu nói.

Ly tỷ nghe vậy tìm kiếm nhẫn không gian, giật mình mới phát hiện, chìa khóa để quên rồi.

“Cánh cửa, cánh cửa không khóa.” Ly tỷ hoảng hốt nói.

Chân quay đi muốn chạy, lục trưởng lão liền cản.

“Chuyện đã thế muộn rồi.”

Trời mưa.

Hắn về tông.

Trước cửa dược đường.

Hắn đi tới, nàng rời ra.

Bụng xẹp xuống.

Mưa to.

Hắn nhìn nàng, mắt bình thản.

Nàng nhìn hắn, mắt khổ đau.

Không lời nói.

Nàng rời đi, hắn chậm rãi.

Tiến dược đường, hắn bị cản.

Mưa ướt áo, lệnh giơ ra.

Hắn bước vào.

Căn phòng ấy.

Người cản lại, mắt ướt lệ.

Đến cái khay, khăn che mắt.

Hắn chậm rãi, giở nhấc lên.

Mắt nhìn xuống, mặt thoáng buồn.

Nhấc khay lên, hắn rời đi.

Đệ tử cản, không còn ngăn.

Hắn ôm khay, rời dược đường.

Dưới gốc cây, xa tông môn, trên núi lớn, không bóng người.

Hố được đào, đất hai bên, người quỳ đấy, khay bảo bọc.

Giở khăn ra, để thứ xuống, hắn im lặng, chỉ lặng quỳ.

Đất hạ xuống.

Mặt điềm nhiên.

Hắn về tông.

Không lời nói.

Phố vẫn vậy.

Đường vẫn thế.

Hắn về nhà.

Người cô độc.

Tháo xuống áo, cởi xuống y.

Chậm rãi cất, chờ nước nóng.

Ngồi tu hành.

Nước đã nóng.

Hắn vào tắm.

Rửa đất bẩn.

Rửa người dơ.

Nửa tiếng sau.

Hắn bước ra.

Người sạch sẽ.

Rửa y phục.

Ngồi tu hành.

Suốt một đêm.

Ngày hôm sau.

Hắn mở mắt.

Nhà không người.

Tự chuẩn bị.

Món đơn giản.

Tập luyện qua, vài thứ võ.

Tiền được gửi, đến tận nơi.

Mười triệu, linh thạch.

Hắn nhặt lên, kiểm tra kỹ.

Đưa vào túi, không một lời.

Lại tu luyện quên tháng ngày.

Chương 264: Mất Con