Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 265: Hiểu Ý
Ngoài cửa, tiếng người bàn tán.
“Nghe nói không, Lý Thập cô nương c·hết rồi đấy.”
“Sao lại c·hết, mới mấy tháng trước ta vừa mới đến D·ụ·c Thân thành mà?”
“Uống thiên tửu, được người giải phóng, xong t·ự s·át rồi.” Âm thanh trả lời.
“Nam nhân nào có thể khiến cho nàng ấy phải sầu tình t·ự v·ẫn?” Tiếng người khác ngạc nhiên nói.
“Không biết, nghe đồn là đệ tử tông ta, chắc qua một đoạn thời gian nữa mới biết được.”
“Đáng tiếc, đáng tiếc quá.” Tiếng người nói thở dài.
Nhà ngục.
Tay cầm đèn lồng, chậm đi từng bước, tiếng ngục vang ra, những lời t·ục t·ĩu.
Lục trưởng lão chậm đi, tiến đến căn phòng ngục, nơi có người bị giữ.
Soi đèn qua khe cửa, trầm ngâm chút đứng lặng, sau người mới lên tiếng:
“Vĩnh Hoa có thai, của một người đàn ông tốt.”
Nhà ngục lặng im, không ai dám nói, một lúc, từ trong phòng ngục, vang lên, tiếng người, nói:
“Tốt cho nàng.”
Tờ giấy bay qua khung cửa sắt, nhìn giống bức thư tay, lục trưởng lão áy náy, không dám nói nên lời.
Phòng ngục.
Vang lên, tiếng mắng chửi:
“Nghiệt s·ú·c, nghiệt s·ú·c bà dám, bà dám, tôi sẽ g·iết bà, tôi sẽ g·iết bà, lôi con bé vào cái âm mưu c·hết tiệt, ra khỏi đây tôi sẽ g·iết bà, g·iết bà.”
Áy náy.
Lục trưởng lão rời đi.
Trong nhà.
Hắn đang ngồi tu luyện.
Hấp thụ, chuyển hóa, cảm nhận từng dòng năng lượng chảy qua trong cơ thể mình.
Hắn mạnh lên.
Tu vi thăng tiến.
Không còn che dấu.
Bên ngoài.
Người đứng trước cửa nhà hắn, lén lút, thảo luận.
“Nghe nói không, Vĩnh Hoa sư tỷ phá thai rồi.”
“Vĩnh Hoa sư tỷ, thập nhất trụ danh xưng?”
“Đúng, đúng.”
Một đám người, tụ tập.
“Nghe đồn là người trong căn nhà này là nam nhân của Vĩnh Hoa sư tỷ.” Một người thấp giọng thì thầm nói.
“Người trong nhà này, ở đây là ngoại môn, người này gia thế như nào mà lại thành nam nhân của Vĩnh Hoa sư tỷ.” Người khác nghi hoặc hỏi.
“Nghiêm trưởng lão ấy, nhớ không, nghe đồn người này là đệ tử của Nghiêm lão, Hào, Hào gì đấy.” Người kia đáp lời thấp giọng nói.
“Đệ, đệ tử của Nghiêm lão?” Đám người kinh ngạc.
“Vậy, vậy là sư đệ của vị kia.” Một người khẽ run run nói.
“Đúng vậy.” Người gật đầu.
Kh·iếp sợ được thấy rõ trên khuôn mặt, trên từng khối cơ, miếng thịt trên cơ thể, sự sợ hãi như một căn bệnh truyền nhiễm lan ra mỗi người.
Nhưng, trong sợ hãi, có kính nể, nể phục.
Thì ra là thế.
Ai cũng hiểu.
Vì sao một tên ngoại môn lại là nam nhân của Vĩnh Hoa sư tỷ.
“Thế làm sao mà Vĩnh Hoa sư tỷ lại phá thai?” Một người hỏi.
“Sư tỷ là một người đáng mến nên chắc chắn nàng làm vậy là có lý do.” Người thanh minh nói.
“Ta cũng chẳng biết, chỉ biết là nàng vừa mới phá mới đây thôi.” Người nói.
Cả đám trầm lặng.
“Mà.” Một người lên tiếng.
Tất cả chú ý.
“Các vị có còn nhớ đến một đệ tử gần đây với sự kiện bao trọn chốn thanh lâu trong suốt một tháng dài không?”
“Một tháng, một tuần chứ?” Một người nghi hoặc.
“Chẳng quan trọng.” Một người nói.
“Các vị có thấy liên quan không?”
“Số báo đầu tiên ta nghe nói là ai cũng biết.”
“Không ta nhớ là cả tông đều biết mà.”
“Cả tông đều biết vậy huynh kể đi.”
“Kể gì?”
“Kể xem người trong tờ báo ấy tên là gì? Người bao trọn thanh lâu trong suốt một tháng là ai?”
Họ nhận ra.
Một điều gì đấy.
Họ ngậm miệng.
Không dám thảo luận tiếp.
“Ta không hiểu?” Một người nói.
“Hiểu gì?” Một người hỏi.
“Tại sao những thông tin cỏn con chuyện vớ vẩn phải xóa làm gì?” Người nói.
“Đại nhân vật mưu tính, người có quyền được biết sao?” Người trả lời.
“Cái thế giới c·h·ó c·hết này không thể như những cuốn tiểu thuyết bình thường sao?” Một người tức giận.
Họ trầm lặng.
“Có chứ.” Một người nói.
Cười khẩy.
“Chỉ là ai cũng là nhân vật chính mà thôi.”
Họ trầm lặng.
“Thế lẽ nào do người ấy đi thanh lâu khiến cho Vĩnh Hoa sư tỷ điên lòng quá mà phá?” Một người trầm ngâm rồi khẽ hỏi.
“Lẽ vậy, thông tin chẳng có chỉ có thể tin vậy.” Người gật đầu.
“Ta không nghĩ vậy, Vĩnh Hoa sư tỷ là người như nào, đại nhân vật làm việc chuyện chưa bao giờ đơn giản.” Người buột miệng.
Cả đám quay lại trừng mắt, tay khẽ động, khí đều hiện, người giật mình, bịt miệng.
Mắt nhìn nhau, đánh qua, hiểu ý.
“Hóa ra nam nhân ấy tàn nhẫn như vậy, có người như Vĩnh Hoa sư tỷ rồi mà còn đi dạo chơi chốn hạ phường.” Người nam thương tiếc nói.
“Ai, nam nhân.” Người nữ thở dài tiếc nuối.
“Có mà không biết quý.” Người tức giận.
“Nam nhân tồi.” Người khác tức giận.
Mắng chửi, bỏ đi.
Tin loan khắp tông, chỉ là đồn.
Nhưng đôi khi, độc xà không bằng nhân miệng.
Hắn ngồi quán ăn.
Nhân viên ghét bỏ.
Bàn bên bàn luận.
“Nhìn nhìn.”
“Là cái tên đàn ông đó đấy.” Người nữ chỉ chỉ nói
“Đúng là khốn nạn thật sao không c·hết quách đi cho xong.” Một người nữ tức giận, buột miệng nói.
“Tội nghiệp Vĩnh Hoa sư tỷ, số khổ gặp nam nhân tồi.” Người nữ thương tiếc.
“Dung túng hết lần này hết lần khác nhưng có thỏa mãn được đâu, nghe đồn cùng với thái tử của Đại Phàm Lang triều một đường vào D·ụ·c Thân thành.” Người nữ tức giận nói.
“D·ụ·c Thân thành chỗ hạ tiện đấy sao?” Người khác tỏ vẻ kinh ngạc hỏi, giọng lớn tiếng lộ rõ sự khinh bỉ.
Những người khác cũng hưởng ứng giọng lớn tiếng nói.
“Đúng rồi, D·ụ·c Thân thành chỗ hạ tiện đấy đấy.”
“Nghe đồn là Lý Thập cô nương được người nào đó rộng lượng, thả tự do cuối cùng cô gái ấy lại t·ự s·át.” Người nữ lớn giọng nói, giống như muốn chọc cho ai đó tức điên lên.
"Rộng lượng sao?” Một người nữa cũng hưởng ứng xem đó là trò vui đùa.
“Không phải là dùng kế ngon lời ngọt để cô ấy uống rượu sau khi tự do biết người nào đó đã có vợ rồi nên cô gái mới t·ự s·át vì buồn khổ chứ?”
“Thế sao?” Người còn lại tỏ vẻ kinh ngạc lớn giọng nói.
“Nhiều thông tin quá chẳng rõ lời nào là thật nữa, nhưng nếu thế là thật thì người nào đó cũng tàn nhẫn quá nhỉ, đúng là tàn nhẫn thật, chỉ biết mình mà kệ người.” Người nữ giọng mỉa mai nói.
“Phải là biết thân dưới của mình còn kệ nữ nhân vì mình chứ.” Người nữ khác mở lời cười đùa nói.
Cả đám nữ nhân cười đùa.
Hắn im lặng.
Ăn cơm, trả tiền, lặng lẽ rời đi.
Trên đường, người nhìn hắn, bàn tán, nói to nhỏ.
Nữ khinh, nam chê, hắn cô lập.
Chuyện đã diễn ra một thời gian, tông môn thượng tầng chẳng có phản ứng, tất cả đều dửng dưng, hắn cũng không để ý, như, chẳng có chuyện quan trọng.
Về nhà, hắn tu luyện.
Trước cửa, Nghiêm lão đứng đó, nhìn hắn, nhìn tu vi, không ngạc nhiên, chỉ cười.
“Đệ tử bái kiến sư phụ.” Hắn điềm nhiên.
Nghiêm lão cười.
Đưa cho hắn một cái bình, thuốc rỗng, chỉ có vỏ, không dược lực, nói:
“Đây là vô số Tấn Thăng đan mà sư phụ đã dụng tâm để tìm kiếm, đệ tử chăm chỉ sớm ngày tấn thăng.”
Cầm bình, hắn hiểu, hành lễ, nói:
“Đệ tử cảm ơn sự phụ.”
“Không có gì, không có gì, sư như cha, thế nhân bảo, ta sao không thể không lo cho con.”
“Vâng ạ.” Hắn điềm nhiên.
Nghiêm lão cười, rời đi.
Hắn chở lại, không kiểm tra, vứt bình thuốc, tu luyện.
Ba viên thuốc, vứt đi.
Thuốc rỗng, không tiếc.