Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 266: Làm Khổ

Chương 266: Làm Khổ


Cuối năm.

Lễ năm mới.

Tiếng gõ cửa.

Hắn mở mắt.

Người đã ngồi.

Thưởng trà đó.

Căn phòng ngập.

Không phải nước.

Mà khí.

Khí vốn vô hình vô sắc, trừ khi được tụ lại.

Càng nhiều càng đậm, càng nhiều càng đặc.

Trắng tinh như sữa bò, tụ thành mặt trời nhỏ, chín cái mặt trời nhỏ, xoay quanh mặt trời lớn.

Hắn nhìn người, nhận ra, hành lễ:

“Sư huynh.”

Người im lặng.

Thưởng trà.

Hết.

Nói.

“Ừm.”

Chậm rãi đứng lên, hắn cũng vậy, bước ra khỏi nhà, hắn cũng theo, đóng cửa, khóa lại, đi.

Ngự Lang tông ngày này là lễ, những người đến tông đều khó cùng một quê, nên lấy ngày cuối năm làm lễ năm mới.

Ăn mừng, tiệc rượu, tận hưởng ngày cuối năm.

Tuyết phủ kín đường, nhưng được dọn gọn, chỉ hai bên đường, mặt đường không tuyết.

Mặt trời đi mất, hắn chậm đi theo.

Đến nơi.

Túy Hương lâu.

Tầng cao nhất.

Người đứng canh cửa, hành lễ, nhưng không phải với hắn.

Người đi trước, chắp tay, chậm bước.

Vào.

Đã có người chờ đợi.

Tông chủ, thập trụ, giờ, thập đại trưởng lão.

Thức ăn ở đấy thích gì cứ lấy, năm nay là vậy, rượu ngon cũng vậy, thích thì cứ rót.

Người đi trước biến mất, vật họp theo loài.

Loài, không phải đến đủ.

Lão thiếu bát, trụ thiếu lục, tam khả năng không đến, cửu đang bị tống giam.

Vĩnh Hoa đến, theo sư phụ.

Nàng nhìn hắn, đi thoáng qua.

“Vậy đây là nam nhân trong truyền thuyết.” Người đi đến, giọng châm chọc.

Hắn nhìn lên, nữ nhân đẹp.

Nhìn lệnh bài, tên ghi rõ, thập trụ, Dược Thượng Hương.

“Sư tỷ.” Hắn hành lễ, lễ phép nói.

Ngũ trưởng lão làm sư, tên ghi trong thập trụ, người đang nói đang cười, chẳng biết có dễ đoán.

“Sư đệ.” Thượng Hương làm vẻ, hành lễ mỉm cười, nói.

Mắt đảo qua, quan sát, mỉm cười, nói:

“Sư đệ đến muộn nhưng danh đã đi trước, ngồi sẵn vào ghế không ai dám tranh.”

Hắn điềm nhiên.

“Cũng nhờ đệ mà thập nhất yếu kém, chẳng mấy chốc ta sẽ bỏ ra xa, sư tỷ cũng vì tò mò mà tìm đến, nhưng người này khó trách Vĩnh Hoa phải sầu lo.” Thượng Hương mỉm cười, từ tốn nói, ngữ khí, không lời trêu chọc, nhưng tiếng, nói hơi to.

Lão không quản, nhưng trụ để ý.

Hắn điềm nhiên, lễ rồi đi.

Mâm chia nhiều, nam rồi nữ, lão rồi trụ, người đi theo.

Vĩnh Hoa nàng theo mâm nữ, hắn lặng lẽ ngồi mâm theo.

Năm nay chẳng có mấy người đến, trụ rồi lão còn chẳng đầy đủ, ghế Lâm Thủy cũng đang bỏ trống, hắn lặng ngồi rồi lại lặng ăn.

Người không để ý, họ quản họ.

Lặng lẽ ngồi ăn không lời nói.

Vĩnh Hoa ngồi đấy có bóng người, hắn ngồi nơi đây có mình hắn.

Chu lão tiến đến chậm rãi hỏi:

“Một mình nơi đây có cô đơn?”

Hắn ngước đầu lên chậm rãi nói:

“Người sinh ra vốn cô đơn rồi.”

Chu lão cười.

Gần đó, mắt không thấy, nhưng ý nghe.

Cho hắn thêm thức ăn, Chu lão đi.

Cơm nước xong xuôi, rượu chè hết, người người đứng lên đến giờ về.

Bóng đen chậm đến đưa cho hắn, trong nhẫn nhỏ có vài cái bình, mở ra là thứ đan dược rỗng, lời không nói nhưng hắn hiểu rồi.

Bóng đen đi, hắn cũng rời.

Trong rừng trúc, hắn lặng lẽ.

Người đi theo, có hai người.

Hắn quay lại, nghe tiếng gọi.

Vĩnh Hoa đến nàng đây rồi.

Nàng tiến đến, hắn lùi lại.

Một bước hiếm, nói ngàn điều.

Nàng lao đến ôm lấy hắn, hắn đứng đó, không ôm nàng.

Hắn không rời, nàng không thả, gió đêm thổi, cây khẽ rung.

Mưa không rơi, nước mắt đổ, nàng ôm hắn, khóc thật rồi.

Hắn không nói.

Móng tay cắm vào nàng không thả, lưng be bét máu đau đớn vô cùng, nàng khóc, oán trách hắn:

“Tại chàng, tất cả những điều ấy, chàng chính là người làm điều ấy, chẳng phải chàng nói là mọi việc chàng lo được sao, chẳng phải chàng nói là mưu kế thế gian để chàng tính toán.”

“Ta đã định đi theo chàng, những thứ độc dược duy nhất ta có sẽ hành hạ ta đến c·h·ế·t, ta, ta, … nào dám cho nó theo cùng như thế.”

“Là tại chàng, giờ chàng trở về rồi, nhưng nó đã đi, tất cả là tại chàng, tại tại cả ta nữa.”

Nàng ôm hắn, khóc nức nở, hắn không nói, không ôm nàng.

Người đi sau đã ra tới, trụ đứng đầu, gọi Mạc Băng.

Hắn rời nàng quay lưng đi, người đi sau khẽ thi thuật.

Chín bông hoa, chưa nở rộ, mọc ra giữa, đốt sống lưng.

Băng thuật có tra tấn, thuật vừa dùng là thuật đơn giản, nhưng hiệu quả, tổng chín ngày, ngày nở bông, mỗi ngày bông, ngày đau đớn, hoa nở ra đâm rách da, rách thịt, hoa nở rồi hàn khí càng nhiều, nở thêm một là đau thêm hai, mệt mỏi rồi yếu đuối, đau đớn đến tột cùng, chín đóa hoa nở, sống không bằng c·h·ế·t, hoa nở ra chín trụ chín chín ngày, sau chín chín ngày băng tự tan, đau cũng hết.

Mạc Băng ôm Vĩnh Hoa, gọn ở trong lòng, hắn điềm nhiên không nói, chậm rời đi.

Về đến nhà đứng trước gương, thuật đau đớn nhưng chữa vẫn được, cậy ra hoa thế là xong, nhưng, hoa mọc lưng, tay khó gỡ, khí thì dễ nhưng không thể dùng.

Đoản đao đã có hắn đâm vào thịt cậy ra hoa.

Đau đớn, hắn biết, nhưng, im lặng.

Khó không nói, nhưng vất vả.

Máu be bét, hoa cũng rơi.

Được nhánh đầu.

Vã mồ hôi, hắn không nói, thở hồng hộc, hắn không kêu.

Nghiêm lão đến như chờ sẵn, nhìn thấy hắn, người mỉm cười, như cha con, không cần nói, nhờ người khác, nhanh hơn nhiều, chín đóa hoa được cậy xuống, nó tan ra, hòa vào máu.

Uống dược liệu thân chóng lành, Nghiêm lão giúp, lành nhanh hơn.

Cậy xong hoa, người hồi phục, hắn hành lễ, Nghiêm lão cười, biến mất.

Nơi đây còn mình hắn, vứt đống thuốc rỗng hắn tu hành.

Năm mới.

Lời đồn thổi, đã vang xa hắn ở nhà, thời gian đó.

Giờ đứng lên, người hoạt động, đi ra ngoài.

Đường vắng, người thưa, tông không có sự kiện về quê về nhà, hay sự kiện năm mới nào cả, nhưng nơi đây đệ tử có thói quen, nên thường năm mới đi về nhà.

Hoàng Cơ đi khá nhiều, Tẩy Trần còn ở lại.

Người trên đường nhìn hắn, bàn tán, khinh bỉ, lộ rõ trong ánh mắt.

“Nhìn kìa cái hạng nghiệt s·ú·c đấy, bỏ vợ bỏ con theo khoái lạc hai chân, giờ thì vui rồi.”

“Tự dưng bỏ sướng tìm khổ, mà khổ không cho mình lại còn vạ người, chỉ tội Vĩnh Hoa sư tỷ cùng đứa nhỏ, gặp phải hạng người này.”

“Vĩnh Hoa sư tỷ đúng là người số khổ, nếu không sao phải chịu cảnh này.”

Không phải thì thầm, lời nói lớn, họ nói ra như không sợ hắn làm gì.

Người đi đường huých vào hắn, vai huých vai khiêu khích rồi.

Hắn nhìn họ, họ nhìn hắn.

Mắt điềm nhiên, mặt khinh bỉ.

“Đây không phải là Hào sư huynh danh tiếng sao, tiểu đệ xin lỗi xin lỗi.” Họ nói với cái giọng mỉa mai lộ rõ, khinh bỉ có thừa.

Hắn điềm nhiên.

Người huých.

“Xin lỗi, xin lỗi, lỗi của tiểu đệ.” Người huých vai làm vẻ có lỗi nói.

Hắn điềm nhiên.

Người huých.

Hắn điềm nhiên.

Người lao vào, thoáng vung quyền, tay chúng mặt.

Nhìn hắn đứng, cười khinh nói:

“Xin lỗi, xin lỗi, tiểu đệ tìm một chút, phủi phủi đi xem mấy vết son trên má, nhưng có vẻ sư huynh đã tẩy sạch.”

Hắn điềm nhiên, chân rời đi, bị chặn lại.

“Sư huynh đi đâu mà vội thế, bên dưới đói quá muốn đi ăn à?”

“Hay là để tiểu đệ dẫn đi, mà đến đẳng cấp của sư huynh phải đến D·ụ·c Thân Thành chốn cao cấp.”

Hắn điềm nhiên, chân lại rời.

Người đứng đó chặn ngang hắn, tay muốn động muốn cướp rồi, à không, đây là muốn làm nhục hắn.

Người đằng sau vội lao đến, hướng quần hắn nhằm kéo xuống.

Hắn né ra chẳng việc khó, người ấy đã, ngã mất rồi.

“Đánh.”

Người vừa ngã thét lên tiếng.

Hắn đứng lặng không làm gì.

Thân chịu đánh khoảng mười phút.

Họ bỏ đi, không nói gì.

Đứng lên, phủi bụi, mặt điềm nhiên, hắn rời đi.

Chương 266: Làm Khổ