Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 267: Mưu Kế
Nhà ăn.
Đến đấy, lặng ngồi, người nhìn, lao đến, đánh hắn.
Thủ vệ cản, nhưng đợi lâu.
Hắn im lặng.
Không tổn thương.
Thức ăn mang đến.
Nhân viên khinh bỉ.
Canh úp lên đầu, cơm ném vào mặt.
Nhặt lên đồ ăn, hắn chậm rãi tận hưởng.
Cơm xong, trả tiền rời đi.
Phòng Tông Chủ.
Hùng Bắc làm việc, Hạ Nguyệt đọc báo.
Nhìn Hạ Nguyệt, Hùng Bắc cười, nói:
“Nghịch ngợm cũng hơi nhiều rồi đấy, tiểu Nguyệt ạ.”
Hạ Nguyệt nghe, cười, không nói.
Đi dạo quanh con phố, vòng qua mấy con đường, người khinh sẵn có, người hận rõ nhiều, lao đến đánh hắn không ít, nhưng hắn chẳng phải kháng chỉ rời đi.
Điềm nhiên.
Ở nhà, tu hành, tập luyện.
Tuyết rơi kín đầu, nhưng đầu không tóc.
Kiếm chém vung ra, dứt khoát vô cùng.
Thư đến.
Hắn chậm rãi, rời ra.
“Ngài đệ tử.” Người đưa thư nhìn hắn cười nói.
Hai tay đưa thư.
Nhưng gần tay.
Thư rơi mất.
Hắn điềm nhiên, nhìn.
Cúi xuống nhặt thư.
Chân dẫm vào tay hắn, nghiến nghiến.
Hắn điềm nhiên, nhìn.
Người đưa thư nhìn hắn, khinh bỉ, rời đi.
Phủi bụi.
Nhặt thư, đọc.
Tẩy Trần cảnh thường không có làm nhiệm vụ, nhưng đôi khi bất ngờ luôn đến nhỉ.
Tổ mười người, hắn làm đội trưởng.
Vào, tắm rửa, rời đi.
Hắn đến, nơi họp sẵn, chín người, đang chờ.
Tẩy Trần cảnh cao giai, tuổi còn trẻ.
Họ nhìn hắn, hắn nhìn họ.
Họ khinh bỉ, hắn điềm nhiên.
“Đội trưởng đã đến thì cũng nên rời đi thôi nhỉ.” Một người nói.
“Đúng, đúng, đúng.” Người còn lại liên tục gật đầu.
Tất cả im lặng, họ chậm rãi, đứng lên, rời đi.
Hắn nhìn họ, chẳng nói, đi theo.
Nhân viên chặn lại.
“Quý khách xin vui lòng trả tiền.”
Hắn không ăn, nhưng nhìn họ, hắn biết.
Lấy linh thạch, đặt xuống bàn, hắn rời đi.
Người nói kẻ cười, hắn theo sau, không nói.
“Lần này chúng ta làm là nhiệm vụ đầu tiên, bắt buộc phải thể hiện tốt.” Người nữ trong nhóm lên tiếng.
“Đúng, đúng đúng.” Người nam bên cạnh liên tục gật đầu.
“Nhưng chúng ta có làm được không?” Một người tiêu cực hỏi.
“Làm được chứ, sao lại không, thông tin chúng ta đã được huynh kia nói rồi còn gì.” Người nữ nói, tay chỉ người nam tóc dài luộm thuộm.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Người tiêu cực kia thở phào nhẹ nhõm đáp lời.
Hắn đi theo, im lặng.
Rời tông, thoát cổng.
Họ đi, nói nói cười cười chẳng gì lo lắng.
Hắn, cô lập.
Điềm nhiên, không nói, chỉ theo.
Đến tối, nơi nghỉ chân.
Họ tìm được, tòa khách sạn cao cấp.
Hắn theo vào.
Người chủ nhìn, biết y phục, vội vội vàng vàng chạy ra đến tận nơi đón người:
“Quý khách, quý khách, chào mừng, chào mừng, các vị đệ tử hẳn là đi đường xa mệt mỏi, mời các vị tạm nghỉ nơi đây một chút, tiểu nhân sẽ sắp xếp những phòng cao cấp nhất cho các vị.”
“Mau mau các vị mời ngồi xuống.”
Chủ quán nói với khuôn mặt tươi cười.
“Ông ra lệnh cho bọn ta đấy à?” Một người trong nhóm nghe thế lớn giọng nói.
Chủ quán nghe vậy khẽ cau mày, nhưng nhánh chóng giãn ra, tươi cười hớn hở nói:
“Tiểu nhân nào dám, tiểu nhân nào dám, cũng là tại cái miệng này nói lời làm chư vị đệ tử hiểu nhầm, nhưng lời xấu ý tốt mà, lời xấu ý tốt.”
Chủ quán cười ngây ngô nói.
“Ông cũng là loại biết điều đấy.” Người trong nhóm thoáng kiêu ngạo nói.
Chủ quán nghe vậy cười hiền thục.
“Đây đây để tiểu nhân dẫn chư vị đến phòng ăn, chư vị đệ tử cứ yên tâm, trong phòng ăn bữa tối nay tiểu nhân mời chư vị, không lấy một đồng nào.”
“Thế là tốt, thế là tốt.” Người trong nhóm kiêu ngạo vỗ vỗ vai chủ quán nói.
Chủ quán lớn tuổi nghe vậy cười hiền từ, chậm hỏi:
“Tiểu nhân cũng có con, mới vài hôm trước vừa về thăm nhà, cũng là Ngự Lang tông đệ tử, không biết chư vị đệ tử có quen biết?”
Người trong nhóm nghe vậy nghi hoặc hỏi:
“Con ông tên gì, tu vi ra sao, tông môn lớn bao nhiêu người làm sao mà chúng ta thông qua mặt ông biết được con cái ông như nào.”
“Con tiểu nhân mười năm trước đã bước vào Hoàng Cơ cảnh, giờ hẳn là làm trung hay cao giai rồi, nó cũng nỗ lực chăm chỉ lắm, đáng tiếc nó có một người cha tồi xuất thân bần hàn làm liên lụy tư chất nó có hạn, nếu nó cũng có cha mẹ xuất thân như chư vị đệ tử đây thì giờ nó hẳn rất tốt rồi.”
“Hoàng Cơ cảnh sư huynh à, hà, hà, …” Người đang vỗ vai ông ấy nghe vậy liền cười trừ.
Mắt đảo qua, tai khẽ động, ông ấy nghe thấy điều gì đó, nhưng vẫn giữ thái độ như cũ.
Khi cả nhóm vào hết phòng ăn, hắn cũng chậm tiến tới, chủ quán đứng nơi gần cửa, nhìn thấy hắn, sợ hãi, run lẩy bẩy, ôm quyền nói:
“Ngài, ngài đệ tử.”
Hắn nhìn chủ quán, gật đầu, không nói, chậm tiếng vào, thưởng cơm.
Chủ quán liền rời đi, hơi run, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tiến vào một căn phòng cổ, gỗ được xây từ Viêm Mộc, đi vào, chủ quán nhìn người đàn ông đang ngồi lặng tu hành ở đấy, trầm ngâm, rồi chậm nói:
“Ta đã làm theo con an bài, trong đám người ấy chẳng có mấy người là cao quý.”
Người đàn ông đó nghe vậy, chậm rãi mở mắt, nói:
“Đám còn lại chỉ là hạng giá áo túi cơm, không cần quan tâm đến bọn chúng, tất cả những gì chúng ta làm là để tranh thủ tình cảm của vị ấy.”
“Cha chỉ cần hiểu như vậy.” Nói rồi lại nhắm mắt lại để tiếp tục tu hành.
Chủ quán như thể không hiểu lại nói:
“Ta không hiểu, người ấy dù có hơi đáng sợ, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ, tốn nhiều công sức như vậy để làm gì?”
Người đàn ông kia nghe vậy, chậm rãi mở mắt lại nói:
“Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi, vị kia văn võ song toàn, đương thế kỳ tài, nếu sống tiếp chỉ sợ là tương lai Hùng Bắc, rời tông được làm đế sư, ở tông thành thập lão, nếu tương lai tông chủ kế nhiệm vô dụng, chỉ sợ người này sẽ là danh thập lão, nhưng quyền tông chủ, nhân cơ hội bám một chút tình cảm không tốt sao, kẻ trí giả ai cũng nhận ra điều này, nếu không phải tông chủ cùng thập lão có ngăn cản người trao tình cảm chỉ sợ người bái phỏng phải xếp hàng.”
“Đấy là đánh giá quá cao cho một đứa trẻ đấy.” Chủ quán cười ngây ngô nói.
“Ta tin vào con mắt mình, hơn là lời thế nhân nói.” Người đàn ông đó chậm rãi trả lời.
“Cũng chỉ là nhịn đau hơn một tháng đổi lấy lời hứa hẹn, đâu phải hạng tài năng gì.” Chủ quán có chút không vừa lòng nói.
“Đấy là lý do ta nói cha bị mù đấy cha ạ, nếu chỉ nhìn một cái lá làm sao có thể thấy cả một cái cây, có những chuyện cha chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo an bài là được.” Người đàn ông chậm rãi nói, mắt đóng lại, không muốn tiếp thêm lời.
Chủ quán thấy vậy, không vừa lòng, nhưng không làm gì được, rời đi.
Trong phòng ăn, người nói kẻ cười, họ làm trò, rượu chè bê bết, chẳng biết bao nhiêu hũ rượu nữa mới đủ.
Hắn chậm rãi ngồi ăn.
“Sư huynh sao im lặng thế?” Một người nam tiến đấy tay cầm theo hũ rượu lớn mà hỏi.
Hắn điềm nhiên, ngước đầu nhìn, rồi cúi xuống, chậm ăn.
“À chắc là sư huynh nóng quá, đúng đúng.” Mặt ngà ngà say người đàn ông kia nói.
Rượu trong bình được dốc ngược xuống đổ thẳng vào đầu hắn, lênh láng ra khắp sàn, chảy ra khắp nhà, đồ ăn, ướt, y phục, ướt.
Chủ quán vào, miệng định hỏi:
“Chư vị ăn thế nào?”
Nhìn cảnh đấy không nói nữa, người sợ hãi, vội vàng vàng, nói:
“Nhanh, nhân viên, khăn, giấy, nhanh, khăn sạch, khăn sạch cho ta.”
Người ngà say, nhìn chủ quán cuống, mỉm cười nói:
“Đừng lo lắng thế sư huynh ta chỉ là hơi nóng muốn tắm chút thôi.”