Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 268: Biết Cười
Chủ quán như không nghe thấy lời nói đấy, vội vội vàng vàng lấy khăn lau người cho hắn.
Người kia cau mày, khó chịu.
“Ông không nghe thấy lời ta nói hả?” Người kia lớn giọng vung tay hướng chủ quán.
Khí được bao bọc, tay không thể động, người ấy giật mình, đây không phải khí của hắn, đây là khí của người khác.
“Sư đệ chắc say quá nóng giận, ta nghĩ nên về nhà nghỉ ngơi.” Người đàn ông từ đâu bước ra tươi cười nói.
Người nam ấy cau mày, nhìn thấy khí tức, vội giãn ra, mỉm cười:
“Đúng là đệ say thật.”
Xong bỏ đi, những người khác cũng theo sau, một hai người còn huých vào hắn.
Hắn điềm nhiên.
Người không nói.
“Đúng là loại mạt hạng, phải nhờ người khác bảo vệ cho mình.” Bên ngoài tiếng vang vào.
“Nào thế, nào thế, người cao quý đang nhường chúng ta đấy.” Giọng nữ mỉa mai vang lên.
“Chẳng hiểu sao Vĩnh Hoa sư tỷ có thể yêu được cái hạng người này, bảo vệ mình còn chẳng dám, nói bảo vệ ai.” Giọng nam tức giận nói.
Tiếng nói dần đi xa.
Trong phòng.
Chủ quán đang lau cho hắn, thoáng thoáng, cũng khô rồi.
Hắn điềm nhiên.
Nói cảm tạ.
Rời đi.
Chủ quán đứng yên, đàn ông đứng đấy.
“Lòng dạ sâu lắm.” Chủ quán trầm giọng nói.
“Ừm.” Người đàn ông gật đầu.
Nhà tắm công cộng.
“Trăng kia có đẹp sao bằng nàng, nàng ơi nàng có nhớ ta không.” Một người nam trong nhóm đang làm thơ viết tình đối với người nữ.
“Rượu ơi, rượu đã say rồi, chàng ơi, chàng có, đi ra không?” Người nữ đáp lại, mặt ghét bỏ nói.
Nhóm cười.
Hắn không ở đấy.
Người nam ngồi xuống, cạnh người nữ, tay vòng qua, định cơ hội.
Người nữ ghét bỏ, tránh xa.
Người nam mặt dày, bám theo.
Khoác được vai là thỏa mãn rồi, người nữ nhu thuận, người nam thoải mái nói:
“Trăng hôm nay sáng quá.”
Nhóm khẽ cười không nói.
“Mà tại sao Vĩnh Hoa sư tỷ lại yêu người như thế nhỉ, đúng là sư tỷ số khổ thật.”
Người khác nghe vậy đáp lời:
“Cũng là may mắn được Nghiêm lão thu nhận đệ tử, chứ có cao cả gì.”
“Nghiêm trưởng lão đúng là có mắt như mù.” Người còn lại uống say quá lời.
“Này.” Một người vội nói.
“Nghị luận trưởng lão là tội mất đầu đấy.”
“Luật pháp nào có ghi thế, ngôn luận tự do nói gì chẳng được.” Người say kia đáp lại.
“Nói xấu sau lưng đã khiến người khác không thích rồi, nói xấu trưởng lão là làm giảm uy tín của họ, đến lúc đấy không cần luật pháp, người hảo tâm nghe được sẽ hái đầu lên cho Nghiêm lão thưởng.” Người khác nghe vậy liền nói.
“Kệ, ở xa rồi, hảo tâm ai nghe, ngài đệ tử à, chẳng nhẽ ngài sẽ nhỏ mọn như thế.” Lời say cố ý lớn tiếng, cho ai cũng nghe được.
Cả nhóm cười.
Không người để ý.
“Mà nhiệm vụ lần này là đi săn cái gì ấy nhở, ta lại quên rồi.” Một người khác trong nhóm hỏi.
“Hổ Lông Kiếm, Hổ Lông Kiếm, nhắc bao nhiêu lần rồi.” Người đầu bù tóc rối luộm thuộm nói.
“Thế con hổ lông kiếm ấy như thế nào?” Người ngà ngà say hỏi.
“Theo tông môn tình báo, tu vi của nó là Tẩy Trần cao giai.” Người kia trả lời.
“Hạng đấy sao, thế còn lo lắng cái gì, vây công là được.” Người khác nói chuyện.
“Nhưng lông nó sẽ mọc thành gai sắc khi đánh nhau đấy, lại còn dài giống như kiếm nữa.” Người tóc luộm thuộm kia hơi lo lắng nói.
“Kệ, chặt đi là được, nó đi một mình thôi đúng không?” Người khác tự tin nói.
“Ừm, theo tình báo thì là vậy.” Người tóc luộm thuộm gật đầu trả lời.
“Thế thì tốt rồi, lo lắng gì nữa.” Người kia nói.
“Ngày mai có khi chỉ cần mình ta là chém c·hết nó.” Người ấy đứng lên, chẳng có khăn tắm ở dưới hàng khoe ra, từ đâu lôi ra thanh kiếm tự tin múa loạn nói.
Nữ che mặt, nam cười sảng khoái.
Hắn trong phòng, cô độc, tắm qua, tu hành.
Sáng hôm sau.
Đám người hôm qua tắm xong liền về, lúc về còn g·ạ g·ẫm nhau, gõ cửa phòng hắn để trêu chọc, mãi đến tối khuya mới ngủ.
Giờ này tất cả vất còn đang vất vưởng ngủ ở trong phòng.
Hắn mở mắt, tu hành một đêm, kiếm đã được mài sắc, giờ là thời điểm săn thú.
Hắn đứng dậy, chuẩn bị, rời đi.
Đám còn lại cũng có người tỉnh dậy, thấy hắn, liền vội gọi mọi người, cả đám mở mắt, người cáu giận nói:
“Mẹ kiếp, săn lúc nào chẳng săn được, sớm thế này săn làm gì?”
“Nhưng người dù sao cũng là ngài đệ tử cao quý, là đội trưởng không phải sao?” Người còn lại mỉa mai nói, nhưng vẫn chậm rãi đứng dậy.
“Sáng là thời điểm Hổ Lông Kiếm đi săn, không đi giờ này thì đi lúc nào?” Người luộm thuộm cau mày nói.
Tất cả vệ sinh cá nhân xong rời đi.
Người đến, huých hắn, gây hấn, mặt khó chịu.
Hắn điềm nhiên, vẫn vậy.
Hổ ở xa, đang săn mồi, thấy người đến, cảm nhận được, vội chạy.
“Mau đuổi theo.” Một người thấy thế lớn tiếng hô.
“Nhỡ nguy hiểm thì sao nên đợi.” Người tóc tai luộm thuộm nói.
“Kệ có một con đợi cái gì.” Người nam kia khó chịu hô, liền đi.
“Là tại ngươi đấy.” Một người huých vào vai hắn khó chịu nói.
Cả nhóm rời đi.
Hắn ở lại, đứng lặng.
Người luộm thuộm cũng ở lại, không đi.
Hắn nhìn người luộm thuộm, mắt rời đi.
Sinh tử dạo chơi, kẻ kinh nghiệm còn chưa động, vội vàng làm gì.
Bóng đen xuất hiện ở phương xa, lặng quan sát.
Đám người ở kia, vây công con hổ.
Khá nhỏ, mình dài ba mét, so với Hổ Lông Kiếm, con này là con non.
Hổ vào thế yếu, bắt đầu không ổn.
Người luộm thuộm từ xa, nhìn vậy lòng căng thẳng nói:
“Con này là con non, có gì không ổn, thật không ổn.”
Những người kia đang thừa thế xông lên, con hổ cố gắng phá vòng vây, họ đuổi theo, chém đâm, máu chảy rất nhiều, con hổ đau.
“Chạy đâu, chạy đâu.” Người nam khoái trí nói.
Những người còn lại cũng hào hứng đuổi theo, chém, đâm, con hổ gầm thét.
“Hổ Lông Kiếm thường đi săn một mình, nhưng không có nghĩa chúng không đi săn theo bầy, khi kết hợp với con cái hoặc con đực, chúng sẽ đi săn theo cặp, đồng thời sẽ đi săn cùng với con con của mình cho đến khi chúng hoàn toàn hết thì mới tách nhau ra, mỗi năm chúng có thể đẻ được đến hai lứa.” Người luộm thuộm cứ liên tục lặp lại lời nói của mình mấy lần mỗi lần lại thêm một chút như để nhớ lại điều gì đấy.
“…”
“Từ từ đã.” Người luộm thuộm giật mình như sực nhớ ra điều gì nói.
“Con này quá bé, so với Hổ Lông Kiếm thông thường, nếu vậy cha mẹ nó đâu, chẳng nhẽ chúng c·hết rồi, thế còn anh chị em, Hổ Lông Kiếm dù có mất đi cha mẹ, cũng sẽ đi săn thành bầy với anh chị em của mình đến khi trưởng thành mới tách nhau ra.”
Mắt nhìn xung quanh, quan sát.
“Chẳng nhẽ con này chỉ có một mình, không, không đúng, Hổ Lông Kiếm được đánh giá là một trong những loài hổ thông minh nhất khi chưa có linh trí, nếu vậy.” Người luộm thuộm như nghĩ đến viễn cảnh gì đó.
Trong rừng.
Hổ bị đuổi ráo riết, chạy đến một rừng cây, nó kiệt sức, gục xuống, máu chảy quá nhiều, những người khác thấy vậy liền cất kiếm, cất binh, chỉ còn người nam vẫn còn giữ kiếm.
“Cơ hội ra tay chúng ta xin nhường huynh.” Người tối qua ngà ngà say nói.
“Tu vi huynh là cao nhất đạo lý ấy ai cũng rõ ràng.” Người nữ lên tiếng.
Người nam thấy vậy khoái trí, cười nói:
“Được, vậy được, nếu chư vị đã nhường ta cũng không từ chối.”
Chậm tiến lên, kiếm kề cổ, con hổ hấp hối, như sắp c·hết.
“Đi đi nhá, kiếp sau nhớ phải nhìn người.”
Con hổ hấp hối nghe vậy bỗng nhoẻn miệng cười, người nam ấy nghi hoặc, da gà bỗng nổi, lần đầu tiên hắn thấy, con hổ biết cười