Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 269: Vào Mưu

Chương 269: Vào Mưu


“Cứu mạng.” Người đằng sau bỗng gào thét rồi im bặt.

Trời tối sầm lại, cây tụ lại với nhau.

Người.

Hoảng sợ.

“Tìm c·h·ế·t.” Người nam quay lại hét lớn.

Kiếm vung lên chém xuống, nhưng hổ biến mất rồi.

“Bọc lại với nhau, bọc lại với nhau.” Người nam ấy gào thét nói.

Đám người tụ lại, lưng tựa lưng, họ sợ hãi, nhưng vẫn cố, giữ mình.

Không ai thấy, chẳng thấy đường, tối, hay nhiều cây.

“Cứu Mạng.” Lại một người nữa hét lên trong tuyệt vọng.

Người hoảng sợ, nữ điên, nam loạn, lưng tựa vào nhau, nhưng chân không dám đứng, tay nắm chặt kiếm, nhưng run lên cầm cập.

Từng người, từng người, bị màn đêm kéo đi, mất mạng.

Bên ngoài.

Đằng xa hắn thấy hết, bầy hổ đang vây người.

“Một, hai, … mười, mười con.” Người luộm thuộn run lên bần bật nhìn bầy hổ vây người mà nói.

Người bị lôi ra, gai đâm c·h·ế·t.

Người bị kéo đi, hổ ngoạm lấy.

Vuốt đâm, răng xé, lông như gai sắc xiên thủng khắp người.

Sợ hãi, người quay lại cầu cứu:

“Sư, sư huynh, mau, mau cứu họ, mau cứu họ không họ c·h·ế·t mất.”

Hắn điềm nhiên, lặng nhìn.

Người kia hiểu, người kia hiểu.

Hổ Lông Kiếm ăn thịt người, biến thịt nó chắc, biến lông nó đẹp, nó nhọn, giới phàm nhân người mê đắm món thịt Hổ Lông Kiếm, say đắm bộ lông nhọn của nó, bỏ ra cái giá trên trời để mua, phàm nhân không thể tu hành đâu phải là không kiếm linh thạch được, nhưng cái lời mà phàm nhân đưa khiến Hoàng Cơ không hứng thú, Tẩy Trần dù muốn, nhưng cũng khó thể săn.

“Cái thứ nghiệt s·ú·c mạt hạng, ngươi định dùng thịt của bọn ta để kiếm lời cho ngươi chứ gì, cái thứ nghiệt s·ú·c mạt hạng, thứ nghiệt s·ú·c mạt hạng, Vĩnh Hoa sư tỷ phải tạo tội nghìn đời, mới yêu phải thứ nghiệt s·ú·c như ngươi.” Người luộm thuộm chỉ tay mắng mỏ hắn mà nói.

“Uổng công ta còn tin ngươi một chút, uổng công ta còn nghĩ ngơi vô tội, thứ nghiệt s·ú·c, thứ nghiệt s·ú·c.”

Cầm lên kiếm sắc, người ấy lao lên vào rừng sâu, cứu người.

Hắn điềm nhiên, lặng nhìn.

Trong khách sạn, phòng riêng.

Gia nô đi vào, thì thầm vào tai chủ quán.

Liền đi.

Chủ quán nhìn con, người đàn ông nhìn chủ quán.

“Thân ngồi vị cao, lòng dạ nông cạn.” Tiện tay vứt ra một đống linh thạch, chủ quán nói, rồi bật cười.

Người đàn ông thưởng trà, không nói.

Tay già khẽ run, chủ quán, hiểu ra điều khác.

Người đàn ông thưởng trà, mắt nhìn cửa sổ, hiểu ra, tay bỗng run, chén bỗng rơi cả người run lên cầm cập.

Chủ quán giật mình, vội đến nói:

“Con sao đấy, này sao đấy?”

Đầu quay lại, nhìn cửa sổ, nhìn bầu trời, rồi nhìn con, ông không hiểu, nhưng ông sợ, lần đầu thấy, con trai hoảng.

Ông vội thoát, như người mất trí, cười cười rồi nói:

“Ơ, mình đang ở đâu thế này?”

Nói rồi lại cười.

Xé toạc quần áo, chổng ngược lên trời, chạy ra ngoài đường.

Bên ngoài.

Hắn đang nhìn, người bị g·i·ế·t, mặt điềm nhiên, không nói.

Bên trong, chỉ còn hai người, một người nam, một người nữ.

Cả hai hoảng, mắt ướt lệ.

Nam quay lại, đại nghĩa nói:

“Muội, yên tâm, cơ hội tiếp, ta sẽ tranh thủ, muội phải chạy, phải chạy nhớ chưa.”

Người nữ liên tục gật đầu, nước mắt ướt đẫm, không nói.

Hổ lao đến, nam lao lên, người nữ chạy, mắt ướt đẫm.

Nhưng.

Người nam chạy, hổ ngắm nữ.

Nữ gào thét, vội cầu cứu.

Đằng xa.

Hắn nhìn, điềm nhiên, chậm nói:

“Không nên để tất cả cùng c·h·ế·t.”

Người khẽ động.

Người nam thoát, đã chạy được, nhìn người nữ, bị hổ ăn, không luyến tiếc.

Người luộm thuộm chạy tới, nhìn thấy, liền hiểu, nhưng, tình thế này, hai cùng một, đánh với giặc.

Hổ gầm lên.

Bầy hổ hiện.

Chúng lao lên, không chần chừ.

Chiến rồi chạy, chẳng được xa.

Binh khí gẫy, ý chí hỏng.

Hổ lao đến, định thịt người.

Van vô dụng, nam định thí.

Nhưng.

Hắn đến.

Bầy hổ c·h·ế·t, c·h·ế·t rất nhanh.

Chẳng đứa thoát.

Không từ bi.

Hắn đến, đứng đấy, lặng nhìn.

Người sợ, không nói.

Nhặt đồ, cất nhẫn, định đi.

Người luộm thuộm bỗng lên tiếng, nói:

“Đợi đã, người này bị thương, chúng ta nghỉ một chút, tìm hang nào đó, sau hãng về khách sạn.”

Hắn nghe vậy, đứng lặng đấy, không đi nữa.

Người thấy thế, chậm đứng lên.

Đi kiếm hang, thật nhanh chóng.

Người đi trước, hắn theo sau.

Hang đã đến.

Dìu người vào trong, hắn ngồi đấy, người đặt xuống.

“Ngươi ở đây để ta đi kiếm chút thực phẩm, cùng dược liệu.” Người luộm thuộm nhìn người nam, nói.

Liền đi.

Hắn ở lại, người nam ở.

Hắn điềm nhiên, lau kiếm sắc.

Người nam ngồi, không nói gì.

Tối muộn.

Người luộm thuộm đã về.

Hắn tu hành, người nam lặng.

Nhìn người luộm thuộm, người nam thoáng bóng gió nói:

“Đường chắc xa, nên đi lâu.”

Người luộm thuộm nghe vậy không nói gì.

“Để ta nấu.” Người luộm thuộm cất tiếng.

“Vậy ta phụ.” Người nam cất tiếng nói.

Người luộm thuộm không phản bác.

Họ ra ngoài, nấu ăn.

Nửa giờ sau, thức ăn được mang vào.

Ba bát cháo, rất đầy đủ.

Hắn nhận lấy, ngửi hưởng cháo.

Hai người ngồi.

Bắt đầu ăn.

“Có độc.” Hắn điềm nhiên nói sau khi húp một ngụm cháo.

Người nam thấy vậy liền cay độc nhìn hắn mà nói:

“Định dùng bọn ta làm thăng hoa vật phẩm của ngươi, nhân nào thì quả nấy thôi, sư huynh muốn đớp hết thì miêng hơi rộng.”

“Nếu đã quen nhường thì nhường cho hết đi.”

Người luộm thuộm xen lẫn áy náy cùng tức giận lặng yên không nói.

Hắn điềm nhiên, lặng nhìn.

Kiếm sắc bỗng lấy ra, cửa kia bỗng bịt kín.

Người hoảng sợ, Hoàng Cơ khí tức hiện ra.

Cánh cửa được mở.

Người đi ra.

Van xin âm tiếng, mấy ai nghe được

Trong hang là thịt, máu tanh tung tóe.

Nhưng.

Thịt băm gọn.

Đêm khuya.

Hắn không về khách sạn.

Ngồi trên ngọn núi cao.

Đợi người.

Người đến.

Đại hán.

Ngồi xuống.

Đối diện.

Nhìn hắn, liền nói:

“Nhận tiền làm việc không mang tư thù.”

“Dùng tiền mua mạng, thế nhân lắm kẻ, chủ ngươi là ai?” Hắn điềm nhiên, tùy tiện vài lời.

“Chính ngài còn chẳng quan tâm, hỏi ta làm gì.” Đại hán cười nói.

“Phải.” Hắn nói.

Cự chùy giáng xuống.

Núi sập đất đổ.

Tẩy Trần.

Cự chùy lao tới, hòng đánh thân người.

Chơi với đứa trẻ, không nên dùng kiếm.

Huyết Đào rời vỏ, đầu rơi đào bay.

Thân không đầu ngã xuống, chùy xụp lún đất, đầu nhìn hắn cười.

C·h·ế·t.

Bước tới đường xa, trời bỗng ửng sáng.

Người ngồi tảng đá.

Lỏa thể.

Tóc dài như suối, ngửa mặt lên trời.

Da trắng như tuyết.

Nhưng đấy, là nam.

Nhìn hắn đến, người kia cất lời, nói:

“Đệ đệ thân yêu của ta đã c·h·ế·t rồi hả?”

“Với người như ngươi c·h·ế·t một hay hai có khác gì.” Hắn chậm đáp lời.

“Danh tiếng của ta được ngài đệ tử nghe thấy sao?” Người kia làm vẻ ngạc nhiên nói.

“Danh tiếng thiên hạ, băng thuật nổi danh, sát thủ như thế, trên đảo vài người.” Hắn điềm nhiên đáp.

“Vậy là tốt, thế là tốt rồi, ngài đệ tử đã có thể nghe thấy tiếng ta chứng tỏ danh tiếng ta đã truyền khắp thiên hạ, bảo đảm lưu danh sách sử, truyền khắp thiên cổ.” Người kia khoái chí nói.

“Nhưng.”

Thái độ bỗng thay đổi.

Đầu nghiêng sang, nói.

“Đệ đệ thân yêu của ta chỉ có mình ta mới được g·i·ế·t, người ngoài không ai có thể g·i·ế·t được.”

“Đấy là khá kiêu ngoại đối với một Hoàng Cơ đỉnh phong đấy.” Hắn đáp lời.

“Ngươi có vẻ thích dùng lời lẽ công kích người nhỉ.” Người kia cười thoáng khó chịu nói.

“Nhưng thôi, câu giờ làm gì, giãy giụa đi.”

Kiếm chém tới, liền xuyên qua.

Nguyên tố hóa.

Người ấy đứng, chậm tiến đến, miệng khẽ động, ngái ngủ nói:

“Mộng ngàn thu.”

Băng kết thành khối, đông cứng hắn lại.

Chương 269: Vào Mưu