Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 270: Cưỡng H·i·ế·p

Chương 270: Cưỡng H·i·ế·p


Trong thư phòng riêng, nơi nàng làm việc.

Vĩnh Hoa ngồi đó, mài kinh sách sử.

Tiếng gõ cửa.

“Mời vào.” Nàng thoáng phiền muộn nói.

Cửa kéo ra, người tiến vào.

Nam.

Ngồi đối diện, mắt đưa tình, nói:

“Vĩnh Hoa sư muội tốt.”

“Sư huynh tốt.” Vĩnh Hoa nhìn người nam ấy phiền muộn nói.

“Vĩnh Hoa sư muội nhìn có vẻ phiền muộn, dù sao ta cũng là bát trụ, đổi được một chút mặt mũi chứ.” Người nam ấy nhìn nàng rồi nói.

Vĩnh Hoa nhìn hắn, chẳng buồn nói.

Thoáng bực rồi mất, người nam mỉm cười, nói:

“Nếu bát trụ không đổi được sự vui vẻ thì người bạn cũ danh ấy cũng đáng giá chứ.”

“Sư huynh không biết đến đây có việc gì?” Vĩnh Hoa nhìn người nam rồi hỏi.

“Dù sao chúng ta cũng đến từ một quê, từng là hàng xóm cũ, ta đến thăm muội chuyện không được.” Người nam cười rồi nói.

“Hay là muội vẫn coi ta là tên nô bộc nên không muốn đáp lời.” Thấy nàng chẳng buồn cất tiếng người nam kia thoáng thoáng nói.

“Cũng phải thôi, trong tâm trí của muội, con của nô bộc thì vẫn là nô bộc có khác gì.” Người nam kia thoáng buồn rầu nói.

“Sư huynh muốn chơi trò đáng thương nên đi tìm người khác, sư muội còn nhiều thứ phải học, không tiễn.” Vĩnh Hoa chẳng buồn nhìn người nam ấy nói.

Người nam kia nghe vậy, mặt không đổi một sắc, nhưng thoáng có khó chịu, nói:

“Đại Xuân đã bị diệt hơn ba trăm năm trước, muội vẫn còn vọng tưởng mình là con cháu hoàng tộc.”

“Gia tộc ta tồn là do Đại Hạ ban ân, thiên hạ ấy giờ là của Đại Hạ, hơn nữa, tộc ta cũng đâu phải là Đại Xuân hoàng tộc, sư huynh phải xem lại sử nhiều.” Vĩnh Hoa thoáng nhìn hắn rồi nói.

Sau cũng chẳng để ý tiếp tục đọc sách.

“Cũng phải, đương triều lễ bộ, đương triều hộ bộ, một gia hai bộ, đúng là sĩ tộc ngàn đời.” Người nam kia nghe mỉa mai thoáng tức giận nói.

Vĩnh Hoa cũng chẳng để ý.

“Muội sinh ra trong ra đình cao quý, ta cũng chỉ sinh trong gia tộc bần hàn, lấy phục vụ người khác, để sinh sống.” Người nam kia bắt đầu kể khổ.

“Ai cũng là người phục vụ thôi, quan vì dân mới được gọi là quan, dân vì quan mới được gọi là dân, sư huynh không cần phải thấp kém hạ mình.” Vĩnh Hoa nghe vậy liền cất tiếng nói.

Người nam kia cau mày.

Lại cau mày hơn, tức giận liền nói:

“Muội chẳng nhẽ cho ta một cơ hội không được sao, ta ta là người đầu tiên, người đầu tiên ở bên muội, ngày nhỏ nghèo hèn không xứng đáng nên không dám ngỏ lời, phận làm nô bộc sao dám cất lời với chủ, ta biết ơn gia tộc muội đã cho ta theo cùng để nhập tông mới có ngày hôm nay.”

Người nam kia bắt đầu tức giận, cắn răng thật chặt, người run bần bật, đau khổ vô cùng nói:

“Lúc muội yêu người đầu tiên, ta đã nhìn thấy hết, dù lòng ta có đau khổ, ta vẫn nhịn vì ta biết, ta biết ta không xứng đáng với muội, ta không bằng người ta, không có tu vi cao như họ, không có dung mạo được như họ, không nói ra những lời đường mật được như họ, ta nhịn, lúc muội yêu người thứ hai, chứng kiện muội cùng người khác, chứng kiến lần đầu của muội, dù cho ta có chút thành tựu, dù cho ta có được một chút công lao, nhưng thế chưa đủ, ta chưa sánh bằng người chưa thể bảo vệ muội.”

Vĩnh Hoa nghe thế cau mày.

“Muội đau khổ, ta đau khổ, sau mỗi cuộc tình thất bại ta là người ở bên, ta là người ở bên.”

Người nam ấy bắt đầu chảy xuống những giọt nước mắt.

“Hai mối tình kia, kết thúc chẳng tốt đẹp, nhưng ta biết, ta hiểu, ta không bằng họ vào lúc đấy, ta không thể cho muội cuộc sống tốt đẹp, ta biết, nhưng còn tiểu tử kia, tại sao, tại sao muội lại chọn nó thay vì ta, ta có gì không bằng tiểu tử ấy chứ.”

Người nam kia tức giận, nhưng đau khổ nói.

“Có gì không bằng chứ.” Nước mắt chảy rất nhiều.

Vĩnh Hoa nhìn người nam ấy, chẳng nói, chỉ nhìn.

“Nếu vậy ta nhịn, một lần nữa ta nhịn, nhưng muội không thể cho ta một cơ hội sao, những người đàn ông đấy, cuối cùng chỉ mang lại khổ đau cho muội, chỉ có mình ta, mình ta đứng đợi muội từ đầu, mình ta nỗ lực phấn đấu vì muội, mình ta hết mình vì muội, cơ hội cho ta, thứ ấy, không được sao?”

Người nam ấy khóc nói.

Vĩnh Hoa nghe vậy, nhìn người nam ấy, thở dài, buồn rầu, im lặng, hình bóng ấy, lại xuất hiện, nàng nói:

“Cơ hội còn trước khi người đàn ông đó đến, cơ hội mất sau khi người đàn ông đó đi.”

“Xin lỗi sư huynh, ngài đến chậm.” Vĩnh Hoa mỉm cười hiền từ nói.

Người nam nhân đó tức giận.

Nàng bỗng nôn ra máu.

Ngạc nhiên, nhìn người nam nhân ấy.

“Ngươi hạ độc.” Nàng ôm lấy cổ mình nhìn người nam nhân ấy mà nói.

Miệng đối phương ngoác ra cười trong điên dại.

“Nếu cơ hội không được trao cho thì ta phải c·ướp lấy.”

“Cứu.” Vĩnh Hoa gào lên nói.

Người nam nhân ấy cười trong điên dại.

“Đừng có kêu la vô ích, mà thực ra, kêu cũng được, kích thích sẽ tăng thêm, đại trận đã được mở, bên ngoài có người canh, giờ muội sẽ làm gì đây ai sẽ cứu lấy muội.”

“Ai sẽ cứu lấy muội đây, ai sẽ cứu đây, sư phụ à, lục trưởng lão đi đâu còn chẳng thấy, sư huynh sao, giờ không phải người còn trong ngục, người đàn ông ấy, à giờ khả năng là c·hết rồi muội nói có phải không.”

Vĩnh Hoa giận gầm thét.

Người nam nhân ấy man rợ cười.

Cảm nhận thân thể thay đổi, Vĩnh Hoa miệng liền nói:

“Xuân dược.”

“Đúng rồi.” Người nam nhân ấy man rợ cười.

“Vất vả lắm đấy mới có được, không mùi không vị, không sắc, ngửi vào toàn thân tu vi không dùng được, có tu cũng biến thành người thường, à không, phải là thú hứng tình chứ.”

Tiếng cười d·â·m đãng man rợ vang khắp nơi.

“Ngươi sẽ c·hết nếu ta thoát khỏi đây, ngươi sẽ c·hết.” Vĩnh Hoa gào thét nói.

Người nam nhân kia nghe thế liền cười.

“C·hết dưới hoa mẫu đơn cũng làm quỷ phong lưu, mà nàng yên tâm, ta rồi sẽ thoát, khả năng, còn mang nàng theo.” Người nam nhân ấy cười d·â·m đãng.

Cùng lúc đó, ở phòng làm việc của tông chủ.

Hùng Bắc đang đứng cửa sổ, mắt nhìn nhà Vĩnh Hoa, bên cạnh có Tôn Vân cũng đứng yên lặng đấy.

“Hạ Nguyệt nhóm lửa nhỏ, mục đích để trêu người, chia cách đã chia cách, nối lên tạo duyên mới.”

“Nhưng có người hữu tâm, thêm củi vào lò lửa, cho lửa cháy to hơn, lòng mang tâm tư xấu.”

“Vân nhi con nghĩ như nào về vấn đề này?” Hùng Bắc quay sang hỏi.

“Dạ thưa sư phụ, đệ tử trời sinh ngu dốt, không thể hiểu được nhiều.” Tôn Vân quay sang lễ phép nói.

Hùng Bắc mắt nhìn hắn, nhìn khoảng một lúc lâu, miệng kéo lên cười nói:

“Vân nhi con đừng sợ, chúng ta là người nhà, ta là thầy, con học trò, nếu không nói sao biết, con không hiểu chỗ nào.”

Tôn Vân vẫn hành lễ miệng lặp lại như cũ:

“Đệ tử sinh ngu dốt, không thể hiểu biết nhiều.”

Hùng Bắc lại lặng im mắt nhìn Tôn Vân tiếp, thấy như vậy mỉm cười, xoa đầu mà chẳng nói.

Ở trong nhà Vĩnh Hoa, nơi thư phòng bị khóa.

Người nam kia tiến đến, kéo xuống thân y phục, Vĩnh Hoa nàng gào thét, thân liên tục giãy giụa.

Nhưng tất cả vô dụng, một người có tu vi, một người chẳng có gì.

“Nào nào, giãy giụa làm gì, có ích gì đâu, ngoan ngoãn hưởng lợi, chẳng phải bây giờ, cơ thể nàng đang gào thét sao.”

Tay hắn đụng vào thân, rồi lại sợ xuống bụng, chưa kịp kéo xuống nữa, người nàng đã giật lên.

“Nhạy cảm quá đấy.” Hắn nhìn nàng d·â·m đãng nói

Xé rách hết y phục, để thân nàng trần chuộng, nụ cười hắn phóng đãng tay cũng kéo xuống quần.

Chương 270: Cưỡng H·i·ế·p