Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 271: Tin Tức
Trong phòng chủ quán trọ, đang ngồi với con trai, sắc mặt đầy nghiêm túc.
“Sợ trụ đi hai người.”
“Mưu không một người vẽ, nhưng liên quan rất nhiều, ngài đệ tử, lần này, thâm hiểm lắm.” Con trai chủ quán cất tiếng nói.
“Bỏ con cá nhỏ, bắt con cá lớn, tội cho lũ nhỏ, bị lợi dụng chẳng biết.” Chủ quán nói.
“Vũng nước này sâu chúng ta đi gần bờ.” Con trai chủ quán cất tiếng.
“Xác của mấy đứa nhóc kia chôn chưa?” Chủ quán hỏi.
“Đã chôn rất cẩn thận rồi.” Con trai chủ quán nói.
Trong nhà của Vĩnh Hoa, nơi thư phòng bị khóa.
Y phục bị xé rách, quần người cũng kéo xuống.
Vĩnh Hoa nàng điên dại, che đi cơ thể, người nam ấy d·â·m dãng chậm tiến đến:
“Nào đừng sợ, đây đâu phải là lần đầu tiên của nàng.”
“Nhưng đây có thể là lần đầu của ta với nàng đấy.” Người nam ấy nhìn nàng t·rần t·ruồng mà phóng đãng nói.
Đôi tay sờ đến ra, cánh cửa khóa lại mở.
Người nam ấy giật mình, bỗng xoay lưng quan lại.
Có người đứng nơi cửa, tay đang xách cái đầu.
Người nam ấy ngạc nhiên, sững sờ cất tiếng nói:
“Ngươi, ngươi không phải đang bị giam à?”
“Thế hệ này lục trụ có vẻ kém, đường đường là đời trước, mà chẳng lại đời sau.” Người đứng ở cửa thờ ơ như thể chẳng quan tâm nói.
Vứt cái đầu xuống sàn, lăn lông lốc về hướng chân của người nam ấy.
Biết đại thế đã mất, lưng vội quay xoay lại, ý đồ đã rõ ràng, định bắt nàng để thoát.
Nhưng nàng đã thoát được, thân bỗng hóa thành khí, đứng bên cạnh người kia.
“Huynh có thể hạ độc, sao ta không thể phòng.” Vĩnh Hoa điềm nhiên nói.
Y phục lấy ra từ nhẫn không gian liền mặc vào, từ tốn mà chẳng vội.
“Nghiệt s·ú·c, ngươi lừa ta.” Người nam kia tức giận nói.
“Các ngươi đã biết hết, riêng ta kẻ ngu ngốc.” Người nam kia tay chỉ loạn tức giận mắng mỏ.
“Lục với bát hai trụ đi gần, hơn nữa hai người có vẻ người đáng nghi, nên ta thoáng điều tra, nay lại bày ra kế.” Vĩnh Hoa điềm nhiên nói.
“Ngươi ngươi không tâm cơ thế này, ai người nào, ai đã dạy ngươi.” Người nam kia tay chỉ loạn điên dại mà nói.
“Ta học từ người giỏi, sư huynh làm phiền.” Nàng điềm nhiên nói, rồi quay sang vỗ vỗ vai người đứng cạnh.
“Đừng thả ta.”
“Tìm c·hết.” Thấy van xin không được người nam đó gầm lên, người lao lên liều g·iết.
Thoáng thử chiêu giao thủ, đầu đã bị hái xuống, mắt nhìn nàng buồn rầu, miệng mở ra chậm nói:
“Ta … ta đã vì nàng cố gắng.”
“Tiếc là huynh nhầm đường.” Vĩnh Hoa điềm nhiên cất tiếng.
Người nam ấy c·hết đi, nàng cất lời nói tiếp:
“Vì có ta nên huynh mới cố gắng, người ấy vì bảo vệ ta nên mới liều mạng, dù đấu mặt nào huynh cũng thua, kiếp sau tìm người tốt.”
Nói rồi nàng bỏ đi, sư huynh cũng theo nàng, căn phòng có người dọn.
Bước đi trên hành lang, Vĩnh Hoa quay sang hỏi:
“Huynh đã chuẩn bị hết tin tức.”
“Tất cả những bằng chứng nội gián đều được chuẩn bị kĩ càng, không tờ nào là giả, thượng tầng nào bao che nội gián khác sẽ lòi.”
“Được.” Vĩnh Hoa nghe vậy gật đầu.
“Muội đã thay đổi.” Người kia đứng lại cười hiền từ nhìn Vĩnh Hoa mà nói.
Vĩnh Hoa cũng đứng lại.
Tay người ấy xoa lấy đầu Vĩnh Hoa, nàng đứng yên không động, như thể, đã quen thuộc rồi.
“Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì rọi, cô gái năm xưa vì lòng thương dù có thủ đoạn độc ác cũng chẳng dám ra tay, nay trời đổi sắc.”
Vĩnh Hoa lặng không nói.
Người ấy buông ra, họ bước tiếp.
“Ngày mai tin tức, tuyên bố muội sẽ bế tử quan.”
Người ấy nghe vậy cau mày, nói:
“Làm như thế sẽ làm khổ hắn.”
Vĩnh Hoa nghe vậy quay lại nói:
“Đau khổ là thứ đất tốt để trưởng thành.”
Nói xong nàng rời đi.
Người ấy đứng đấy lặng.
Khôi lỗi từ trong phòng chậm đến, đứng cạnh người ấy, thấy như vậy chẳng lạ, cứ như thể thân quen, người ấy điềm nhiên nói:
“Đã được khoảng thời gian dài, thưa sư tỷ.”
Tiếng khôi lỗi vang lên, thứ âm thanh giọng nữ:
“Chỉ là cái chớp mắt.”
“Đối chúng ta thì vậy.” Người ấy đáp lời.
“Bằng chứng đã được chuẩn bị hết, tránh khỏi sai lầm trước, ra tay không bằng chứng, dù thân có trong sạch, cũng không thoát ngồi ngục.” Tiếng khôi lỗi vang lên hỏi.
“Đã chuẩn bị hết.” Người ấy nói.
Ánh mắt nhìn phương xa tiếng khôi lỗi chậm nói:
“Vĩnh Hoa nàng số khổ, yêu đúng hai gian tặc.”
“Một người là nội gián, một người bị tiền mua.”
“Cá cùng chung một giuộc.” Người nam kia nói.
Tiếng khôi lỗi vang lên khẽ cười.
“Hạnh phúc có vẻ không thích nàng, khi vừa đến một lúc lại rời đi.” Tiếng khôi lỗi nói.
Người ấy im lặng.
Khôi lỗi lại vang tiếng cười, rồi chậm nói:
“Nhưng kế đã được người bầy, giờ cựu lục lại thành lục thôi.”
Người ấy không nói, nhưng chậm gật đầu.
“Trong ngục lâu thời thay đổi, phải ngắm thế gian đã.” Người ấy chậm cất tiếng.
“Tâm cảnh?” Khôi lỗi nghi hoặc hỏi.
Trầm ngâm, tiếng khôi lỗi cười rồi nói.
“Vậy khả năng không phải chỉ đến lục rồi ngừng, Huyền Ngọc cảnh đại nhân vật nhỉ.”
“Lục là được rồi.” Người ấy nghe vậy chậm nói lại.
“Là vì người phụ nữ ấy?” Khôi lỗi hỏi.
“Là vì người phụ nữ ấy.” Người ấy trả lời.
Im lặng.
Ngày sau.
Báo đã đưa tin, ai cũng mua báo.
Đương nhiệm lục trụ và bát trụ bị cựu lục trụ g·iết, bằng chứng nội gián của họ với thế lực bên ngoài được công bố khắp nơi, đồng thời tin tức Vĩnh Hoa suýt bị xâm hại ai cũng biết, ngay ngày hôm đó tin tức nàng bế tử quan vang khắp nơi.
Cựu lục trụ có công được quay lại lục trụ, Vạn Trường Sinh danh tiếng vang khắp nơi.
Ngồi tại Túy Hương lâu thưởng đồ ăn uống rượu, một vài người bàn tán:
“Ngoại tặc thế lực gì chứ, Mộc Thanh tông thì cứ nói Mộc Thanh tông ra.”
Những người khác nghe rồi không nói, họ hiểu nhưng không phải lời nào cũng bàn tán được.
“Huynh chắc là uống say rồi đấy, Mộc Thanh tông là nhất đảo chi chủ, là chính đạo tấm gương, sao có thể làm việc ác.” Người bên cạnh hảo tâm nhắc nhở.
“Cái gì? Chuyện đơn giản mà không nghĩ tới, ngươi là nội gián đúng không?” Người kia nói hét lớn.
Nhân viên chậm đi đến, khéo thi triển thủ đoạn, người bên kia ngã xuống, ngất ở dưới cái bàn, đồng bọn thấy không nói, không c·hết là được rồi.
“Vị bằng hữu này hẳn đã uống say, các vị uống rượu nhớ khiêm tốn, đừng uống nhiều ngủ bậy.”
“Đúng, đúng, đúng.” Người bàn đấy lên tiếng, cười hô rồi hưởng ứng, những người khác không nói, dù sao họ hiểu rồi.
“Tuyên bố bế tử quan, người kia hẳn đã làm Vĩnh Hoa sư tỷ phải chịu khổ.” Người thì thầm cất tiếng.
“Chuyện không nói được đâu, người kia đâu đơn giản, chiến tích có như thế, đúng đến là mạng người.” Người bên cạnh cất tiếng.
“Hai trụ bị g·iết, ngay trong một ngày, chúng ta tôm tép, không nói được đâu.”
“Cứ để đám trẻ nói, nó c·hết đâu việc gì, thân mình lo việc mình, nhưng người hô hưởng ứng.”
“Ài, thế đạo này, nghiêng trái cũng chẳng được, ngã phải cũng chẳng xong.” Một người thở dài nói.
“Cứ làm cỏ đầu tường, gió thổi thì nghiêng, đừng làm cây đại thụ, thân ngăn gió gặp bão.” Một người khác chậm bảo.
“Không bằng người nên vậy, tốt nhất không nên dây.” Một người nói.
“Mà người ấy thành lục trụ?” Một người hỏi.
“Lại thành, đâu có sao.” Một người nói.
“Chỉ sợ lục trụ không điểm cuối, một lúc g·iết hai trụ, khó tránh khỏi dưới năm.”
“Vạn gia dù bị diệt nhưng con cháu vẫn còn, nếu tư chất mà hàng nhất phẩm nữa chỉ sợ rằng Đại Xuân lại về ngai.”
“Cũng đâu phải nhất phẩm?” Một người nghi hoặc hỏi.
“Đại nhân vật tin tức, đâu phải nói là thật.” Một người cất tiếng nói