Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 272: Chém G·i·ế·t
“Vạn gia cựu hoàng, sinh hạ cửu tử, chia nước mười khu, chín khu cho con cái quản lý.”
“Cửu hoàng tử sinh chín con, đại nạn năm đó, đứa con thứ chín chạy thoát, sinh hạ con cháu, kéo dài tông tộc.”
“Thời có đổi, người ấy vẫn là hoàng tộc của thế hệ cũ.”
“Vĩnh gia năm đó cũng là đại tộc, trời ban cho nữ sinh đẹp sắc xảo, nam đa mưu túc trí, đặc biệt là nữ xinh đẹp tuyệt trần, Đại Xuân năm đó có mấy đời làm hoàng hậu.”
“Hoàng vị tri tranh Vĩnh gia năm đó theo cửu hoàng tử, sinh được hai nữ người em gả cho cửu hoàng tử, người chị gả cho vị khác.”
“Nếu không thiên phạt, người n·gười c·hết hết, chỉ sợ thiên hạ này vẫn là của Đại Xuân.” Người ôm ly rượu thở dài tiếc nuối nói.
“Nói bậy, có mấy lời say thì đừng nói.” Người nghe liền nhắc, sắc thoáng cau mày.
Người khác khẽ cười chậm rãi liền nói:
“Gọi là bằng hữu chưa chắc phải bằng hữu, thân ta ngồi đây không bàn cơ mật, huynh chớ có mang trong lòng sợ hãi.”
Người nghe, hiểu.
“Cũng là, thiên hạ năm đó, hoàng tộc c·hết hết, còn đứa con thứ chín của cửu hoàng tử năm đó bị trục xuất lưu đầy con sống, nếu không Đại Hạ làm gì có ngày lên ngôi, Hạ gia năm đó cũng là sinh mà gặp thời.” Người tiếc nuối nói.
Nói, nhưng ngữ điệu có chút sợ hãi.
Dù sao thì có mấy khi miệng bảo đổ, mà trời đổ mưa.
Người nghe hiểu, cũng thoáng sợ.
“Vĩnh gia năm đó cũng biết đại thế đã mất, liền đi đầu quy hàng, Hạ gia cũng cần người noi gương nên nhiệt tình chào đón, dù sao một vương triều đâu thể quản lý bằng một gia tộc.” Người ngồi nói.
“Mỗi một thời cần một cách quản lý khác nhau, nắm đấm sắt ai cũng muốn, nhưng đâu phải thời nào cũng thế được.” Người khác thở dài.
“Tài sắc vẹn toàn Vĩnh gia đời nào cũng có nữ vào cung, nhưng chẳng ai được làm phi, chứ đừng nói là hoàng hậu.” Người khác nói.
“Từ đế vương chèn ép, đâu ai muốn, Vĩnh gia là cựu thần, đến quân vương cũng sợ.” Người khác kể.
“Quan không lên nhất phẩm, nữ không nổi làm phi, điều ngầm ấy, ai cũng hiểu.” Một người nói.
Tất cả thở dài, ai cũng hiểu.
“Vĩnh Hoa sư tỷ cũng là cha mẹ mất sớm bị trục xuất, nếu không làm sư muội của cựu hoàng tộc cũng khiến Vĩnh gia gặp khó khăn.”
“Nhưng hai người cũng có gốc gác, tổ tiên năm ấy cũng chảy dòng máu của Vĩnh gia.” Một người nói.
Người khác hiểu.
Nơi khác.
Trong băng.
Người lặng.
Mộng ngàn thu, ngàn thu như mộng, đây là thuật cơ bản của băng thuật, sinh vật bị dính sẽ không cử động hay di chuyển được, ý thức vẫn nhận biết được mọi thuật nhưng cho đến khi băng tan không thể làm được gì.
Trừ khi phá băng ra, nhưng muốn phá băng điều này còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố.
Thời gian trong băng trôi chậm có thể là một mười, có thể là một trăm, có thể là cao hơn tùy thuộc vào người thi thuật, tài năng có đến đâu.
Người đi rồi, hắn ở đấy, đóng trong băng, không thoát được.
Suốt ngày đêm, không thể thoát.
Trời bỗng sáng, mặt trời chói, băng tự tan, hắn thoát ra.
Khẽ thi lễ, hắn nằm xuống.
Nghỉ.
Khi mở mắt, người ngồi đấy, bào chưởng lão, thân gầy nhom.
Nhìn hắn tỉnh, người ấy cười nói:
“Lần sau nhớ đắp chăn không gió thổi lạnh.”
Hắn nghe, hiểu, chậm rãi đứng dậy, hành lễ nói:
“Cảm tạ trưởng lão.”
Huyền Ngọc cảnh tu vi, chẳng cần giấu chẳng cần lộ.
Thân gầy như que củi, nhiệm vụ đường người, trưởng lão của Ngự Lang tông.
“Trong tông giờ gió to mưa lớn, bây giờ mầm tốt không hợp ở trong bão.” Trưởng lão cười chậm nói.
Hắn hiểu.
Trưởng lão ấy lấy ra một tập hồ sơ, được bảo quẩn cẩn thận, đưa cho hắn.
Hắn nhận, tìm chỗ thấp, ngồi xuống, mở ra, đọc.
“Quản lý bến cảng?” Hẳn hỏi.
“Không phải.” Trưởng lão ấy lắc đầu.
“Hải Khoáng?” Hắn nói.
Trưởng lão không nói, chỉ gật đầu.
“Tẩy Trần cảnh là người dưới trướng, không có Hoàng Cơ?” Hẳn lại hỏi.
“Tẩy Trần cảnh được rồi.” Trưởng lão ấy nói.
“Đối phương là Viêm Hầu tộc hai vị Hoàng Cơ cảnh, một vị trong đấy là hậu kỳ đỉnh phong.” Hắn làm bộ không hiểu nói.
Trưởng lão ấy cười đáp lại:
“Khó khăn thử người tài.”
Nói xong đinh đi, nhưng quay lưng lại, đưa cho hắn một cái lọ, rỗng.
Hắn nhận, hiểu.
Hành lễ, vị trưởng lão ấy rời đi.
Vứt cái lọ, hắn rời đi.
Mấy ngày sau.
Ngồi trên đỉnh núi, gió thổi, vạt áo tung bay.
Phía dưới, là tiếng người đang hò hét chém g·iết.
Máu chảy nhuộm đỏ khu rừng, n·gười c·hết chuyến này, nhiều hơn muối biển.
C·ướp đường, sơn tặc, hay s·át n·hân.
Dẫn đội là Hạ Nguyệt công chúa, đệ tử của một trong tứ đại anh tài, đương nhiệm tông chủ của Ngự Lang tông.
Vây quanh là một đám đệ tử cùng thị vệ, đệ tử vài chục, thị vệ vài trăm, Tẩy Trần chủ yếu, ai cũng mệt mỏi.
Kiếm đụng kiếm, v·ết t·hương chồng chất v·ết t·hương, máu chảy thành sông thây chất thành đống.
“C·hết đi.” Một người đệ tử hét lên khi vừa g·iết c·hết tên sát thủ.
Nhưng tiếng vừa hô xong, mạng vừa g·iết được, thì thân bị vây, vùng vẫy chém g·iết, mạng bị đoạt.
Một nhóm lớn đệ tử này, có khả năng là người dưới trướng của hắn, trong nhiệm vụ lần này, khả năng.
“G·i·ế·t.” Hạ Nguyệt cũng hét lớn sau khi g·iết cả một đám người.
Giống như voi giữa trận hứng biết bao dao, tên.
Thân mặc chiến giáp, nhưng cũng rách lả tả, tên dính đầy nhuốm trong máu, giống như nhím b·ị t·hương.
Máu tươi nhuộm đỏ rừng, thú hoang không dám tiến.
Kiếm chém đứt đầu, phe cánh đệ tử đang chiến thắng.
Phe kia định chạy nhưng khó thoát, đệ tử thắng thế đang vui mừng.
Nào biêt được rằng, trong tình huống hai bên mệt mỏi, khi bao vây khả năng dẫn đến c·h·ó cùng rứt giậu.
Phe kia phản kháng, không chạy được, trước khi c·hết, g·iết mấy người.
Tất cả mệt mỏi.
Máu và nước mắt, thể chất và tinh thần.
“Chư vị, dù nước mắt đã chảy, máu đã tuôn, nhưng giờ không phải là lúc để dừng lại, đường đến nơi ấy còn xa, đêm nay chúng ta tạm kiếm một nơi để nghỉ.”
Họ nghe, mệt mỏi, không nghĩ, chỉ tuân theo.
“Để ta đi tìm một nơi nào đó.” Một người đứng lên xung phong nói, cơ thể người ấy cũng chứa ít v·ết t·hương.
“Vậy nhờ huynh đệ.” Hạ Nguyệt khẽ thi lễ đáp.
Những người còn lại nhìn Hạ Nguyệt hình tượng ấy biến đổi, là em ruột của thái tử, là công chúa của Đại Phàm Lang triều, trước họ nhìn chỉ muốn che chở và bảo vệ, giờ họ nhìn chỉ có kính phục và phục tùng.
Hôm nay nơi này, người Hạ Nguyệt g·iết là nhiều nhất, không ai có thể đếm nổi.
Đồng thời, tu vi nàng cũng cao nhất, nên ai cũng nhắm tới.
Người tu vi như nàng, không còn ai còn sống.
Máu đã chảy thành sông.
Người đi tìm đã đi, người ở lại đang chữa, tinh thần và thể xác, hai thứ đều chữa cả.
Hắn trên cao nhìn xuống, miệng không nói, chỉ nhìn.
Vết thương cần chữa, dùng vải vóc, đan dược, nhưng đan đã hết, năng lượng chẳng bao nhiêu, chỉ dùng vải bọc lấy, ngăn cho máu tuôn ra.
Thân thể tốt mau lành, v·ết t·hương ít lành nhanh, v·ết t·hương lớn chậm lành, năng lượng không khó lại.
Hạ Nguyệt thoáng ho, máu tươi chảy ra, người ngồi lo lắng, nhưng nàng khoát tay.
“Chỉ một chút v·ết t·hương thôi.” Nàng cười nói.
Tháo bỏ áo giáp xuống, những phần đã hỏng rồi, lấy ra từ trong nhẫn, có giáp để mặc không.
Giáp đã hết, chỉ có y phục, lấy quần áo, lấy vải vóc, mặc thật nhiều, mặc thật dày, như áo giáp.
Tinh thần đau đớn, cần người an ủi, ai ngồi gần ai, ai nghe nhau khóc, dù một đám trẻ, đã trải qua nhiều.
Hạ Nguyệt ngồi nhìn, khi cơ thể đã an ổn, nàng rời đi, đi an ủi.