Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 273: Phản Bội

Chương 273: Phản Bội


Người đã đi rồi về, sau tiếng dài ròng rã.

“Ta đã tìm được hang, mời chư vị mau đến.”

Những người khác nghe vậy, thoáng yên ổn, đứng lên, đi theo người ấy.

Đi một quãng đường dài, ai ai cũng mệt mỏi, hang cuối cùng cũng đến, tốt đẹp là hang to.

Đi vào, lấy ra khăn từ nhẫn, dùng để che cửa hang.

Khăn dùng khéo rất tốt, tạo thành hang không cửa.

Trong nhìn thấy bên ngoài, nhưng ngoài không thấy bên trong.

Ngồi xuống, người gục, mệt mỏi.

Có người lành lặn, hồi phục tốt, đứng lên, xung phong đi khử mùi hương.

Hạ Nguyệt nghe vậy trầm ngâm rồi cũng gật đầu cho phép.

Người đi được nửa tiếng, xong sau đó mới về.

“Mùi hương được khử sạch, dấu vết được dọn hết.” Người ấy nói.

Hạ Nguyệt nghe vậy gật đầu, tán thán.

“Cảm ơn muội, vất vả rồi, nghỉ ngơi đi.”

Người ấy nghe vậy, mỉm cười, lui xuống, nghỉ ngơi.

Một người khác đứng lên, nói.

“Thưa sư tỷ, vấn đề dấu vết đã được khử sạch, nhưng đan dược của chúng ta đều đã hết, hơn nữa, lương thực cũng chẳng còn bao nhiêu, sư muội nghĩ, những người nào sức vẫn còn năng lực hồi tạm được, nên đi kiếm chút thực phẩm, nếu không, đêm nay sợ tất cả đều không qua được.”

Hạ Nguyệt nghe xong, mỉm cười, gật đầu.

Những người khác thấy vậy hiểu ý.

“Chúng ta đang ở đâu sư muội.” Hạ Nguyệt quay sang người gần đó hỏi.

Vị sư muội kia nghe, quay lại, đáp:

“Rừng kỳ bí, cách một chặng đường dài mới tới được điểm cần đến.”

“Ừm.” Hạ Nguyệt bình tĩnh gật đầu.

“Rừng này có gì, làm thực phẩm.” Hạ Nguyệt quay sang người khác hỏi.

Một người đứng lên, nói:

“Rừng chia bốn khu, đông, tây, nam, bắc, đông là khu vực của gấu đuôi ong, sống theo bầy, lông cứng như giáp, thịt dầy chắc, trung bình cao hơn sáu mét, trưởng thành nặng hơn sáu trăm cân, là ác mộng của mỗi nhà du hành.”

“Tây là khu vực của hươu tám sừng, thân cao hơn ba mét, trung bình mỗi con trưởng thành, sừng nhọn như kiếm, đi đơn lẻ, ăn thực vật, chủ yếu là lá cây, cỏ, nhưng khi bị chọc tới máu chiến vô cùng, sẵn sàng liều c·hết, không bỏ chạy.”

“Nam là khu vực của thỏ hai tai.”

“Con thỏ nào mà chẳng có hai tai.” Một người ngắt lời hỏi.

“Ừm, nhưng con thỏ này cao hơn ba mét.” Người kia nói.

Người im.

“Nhưng nó không phải là vấn đề, chúng đánh đấm rất yếu, chủ yếu là chạy, nhưng cũng chẳng nhanh, thịt dầy, ăn khá ngon.”

“Vậy đi thôi.” Một người khác nói.

Người kia nghe, chậm rãi trả lời:

“Thỏ hai tai có tập tính khi đêm đến thường đào hố chui xuống đất, chúng đào rất giỏi đồng thời có biệt tài làm bất cứ nơi nào chúng đào, đều giống như chưa từng được đào, cho dù có bị giẫm lên cửa hang, cũng không bị lún xuống, nhìn như đất thường.”

“Đấy không phải là vấn đề.” Người khác nói.

“Đúng, nhưng đám ấy có vấn đề là khi bắt chúng, chúng sẽ hét, và tiếng rất to, một con hét, con khác nghe được cũng mặc kệ hét theo, rồi cuối cùng khả năng cao là cả đám đấy cùng sẽ hét lúc đó gấu đuôi ong loài ấy nghe được, hay là người có tâm tư xấu, thì chúng ta, …”

Nói đến đây, thì ngừng, không nói, những người khác hiểu.

“Vậy thì g·iết trước khi nó kịp hét.” Một người nói.

“Đúng, đấy là cách, nhưng ban đêm tìm nó không phải chuyện dễ dàng, dễ lộ, thân ta.” Người kia nói.

Họ hiểu.

Người chứ đâu phải thỏ, đâu thể đào đất thật nhiều rồi lấp lại như cũ, đến lúc đó hữu tâm người nhìn thấy, thì thủ đoạn là có thể xác định thân người.

“Chúng ta có thể thử.” Một người nói.

“Ừm.” Hạ Nguyệt gật đầu.

Giữa đói rồi c·hết hoặc bị người tìm thấy, lựa chọn nào là sáng suốt đây.

“Ta kiến nghị là chúng ta nên săn hươu tám sừng, chúng đi một mình, thịt nhiều, săn hai con là đủ.” Người kia lên tiếng.

Hạ Nguyệt nghe, nhìn mọi người, nói:

“Vậy thì chúng ta sẽ quyết định, sẽ đi săn cái gì, nguồn lực chỉ có hạn, chỉ săn được hai con.”

Những người khác, nghe, hiểu.

Đêm dài mà không thể chạy từ khu này qua khu kia, hữu tâm người, luôn để ý.

Rồi cuối cùng, kết quả chia đôi, nửa nửa.

Hạ Nguyệt cười.

Lòng tính toán.

Một người xung phong.

“Đệ sẽ đi săn hươu.”

Người khác bị phân phó, họ sẽ đi săn thỏ.

Hai người đi hang đóng, một người chậm đứng lên, tiến gần thì thầm nói:

“Sư tỷ ơi không ổn, hai người đi hai nơi, hiệu quả chắc chắn kém, hơn nữa người hữu tâm.”

Hạ Nguyệt nghe, chỉ cười, không nói.

Người ấy không hiểu, nhưng biết ý, lui xuống.

Đi săn suốt tiếng dài, săn thỏ không thể về, săn hươu không thấy bóng.

Có người đã cau mày.

Lòng linh cảm không ổn.

Đứng lên định tiến đến.

Vài lời với Hạ Nguyệt.

Người săn nai đã về.

Hạ Nguyệt nhìn rồi hỏi:

“Nai săn nay ở đâu?”

Ngữ khí nghiêm trọng, những người khác cũng tay cầm v·ũ k·hí.

“Sư tỷ ta xin lỗi, rốt cuộc cũng vì mình.”

Tấm vải được kéo xuống bên ngoài rất nhiều người, tráng hán đầy cơ bắp, tay kiếm, tay cầm chùy.

“Đừng lo lắng, đừng lo lắng, các vị sẽ được ăn sớm thôi.” Một đại hán đi đầu, khắp người đầy sước sẹo, trong cao to hơn cả, rất có thể đại ca.

“Người săn thỏ, đâu?” Hạ Nguyệt không để ý, hỏi.

Xác người được vứt ra, thây của người săn thỏ, Hạ Nguyệt nhìn mà nói:

“Hóa ra kế đây sao?”

Người săn hươu rụt cổ, không nói.

“Nhiệt tình quá ắt sẽ làm người ta nghi ngờ, đệ xung phong tìm hang, một thời gian ngắn hang được tìm thấy, đệ xung phong săn thú, một tiếng sau n·gười c·hết rồi, khả năng, c·hết trong tay đệ hả.”

Ngữ khí nghe như hỏi, nhưng lại lời chắc chắn, từng câu lại từng chữ, chắc chắn hơn cột đinh.

Người săn hươu nghe vậy, không nói, quay sang nhìn thủ lĩnh hỏi:

“Ta đã làm theo thỏa thuận, giờ là thời điểm ta rời đi.”

“Được được, đi đi, nhanh nhanh khuất mắt.” Thủ lĩnh như chẳng hề quan tâm tùy tiện nói.

Không khí vô cùng căng thẳng, dương cung bạt kiếm.

Một người chậm tiến đến, nói thủ lĩnh vài lời:

“Thủ lĩnh, nếu thả người này đi, Ngự Lang tông chẳng phải là sẽ biết, lúc ấy thì chuyện khó khăn rồi.”

Kiếm trảm ngay câu nói, đầu người rơi xuống rồi, thủ lĩnh nhìn xác nói:

“Không thả, người không biết?’

“Ngu xuẩn.”

Mắt quay sang nhìn người, hô một tiếng liền nói:

“Ngươi sao không rời đi?”

Người săn hươu lập tức bán mạng chạy.

“Biết trước là sẽ c·hết mà vẫn lại bán mạng, đúng n·gười c·hết vì d·ụ·c.” Hạ Nguyệt chào phúng nói.

“Thú c·hết vì d·ụ·c, n·gười c·hết vì gia đình.” Thủ lĩnh đáp lại.

Lấy ra một khối cầu, ném về phía trong hang.

Cầu nở ra làn khói, ngửi vào liền phát điên.

“Xuân dược.” Một người nói.

“Liều mạng, thà c·hết chứ không chịu nhục.” Hạ Nguyệt hô lên, tay cầm kiếm đi đầu.

“Các huynh đệ, xông lên, nam g·iết hết nữ hưởng.” Thủ lĩnh vung kiếm nói.

“Lên.” Đám còn lại gào thét.

“Để lại nam đẹp đẽ, hoặc là trông trong sạch.” Một người trong nhóm ấy vừa vung kiếm vừa cười d·â·m nói.

“Huynh đệ sở thích lạ, ai ai cũng biết rồi.” Một người khác trong nhóm ấy bật cười trêu ghẹo.

Bên nào mạnh bên nào yếu ai cũng rõ, nhưng bị chúng xuân dược họ chiến như người điên, vì danh dự hay vì thuốc, thà c·hết không chịu nhục?

“G·i·ế·t.” Hạ Nguyệt hét lớn, tay vung kiếm, chém.

Xông ra một đường máu, đám người chạy khỏi hang.

Chúng xuân dược như thú, điên cuồng chạy không nghỉ.

“C·hết.”

Đám người kia liên tục chém g·iết gào thét.

Đám người ấy, có thể cũng điên rồi.

Người.

Đã c·hết gần hết.

Hạ Nguyệt cùng vài người đang ôm nhau chạy thoát.

Máu đã chảy rất nhiều.

Thân lại chúng xuân dược.

Đám người kia đuổi theo.

Như thú điên liều mạng.

Băng qua rừng, lội qua suối, máu tươi nhuộm đỏ, thú cũng hứng thú.

Chương 273: Phản Bội