Vạn Cổ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 274: Thâm Độc
“Mong những người ấy giữ lời hứa, cho gia đình được bình an.”
“Những người kia chuyển lời, hi vọng lời hứa được tuân thủ, cho gia đình an toàn.”
Tiếng người hô, âm kẻ hét.
Nàng cười.
Nàng cũng cảm nhận được, d·ụ·c vọng đang tăng lên, trong nàng và bọn họ, khí dịu lại vững vàng, nàng phải sẵn sàng, mang Hạ Nguyệt đi, trước khi trí bị mờ.
Đến thú hoang phải sợ.
Y phục được mặc xong, hắn nói:
“Khó mặc, huynh giúp ta.” Nũng nịu, nàng nói.
Chương 274: Thâm Độc
“Giữ vững tâm trí, ta đẹp ta biết, nhưng đừng để d·ụ·c tăng lên.” Nàng nhìn họ, nói.
Nhưng kéo thời gian càng dài, d·ụ·c vọng càng mạnh, xuân dược thứ ấy cũng giống như thứ rượu, uống rồi mới ngấm, chờ đợi rồi mới say.
Chậm đến.
Khả năng thành.
Ngày hôm ấy báo đưa tin, đệ tử bị phục kích, tông môn đã cử người, đưa dọn xác trở về.
Hắn tiến đến, giúp đỡ nàng, mặc y phục.
Ai trong ấy cũng hiểu.
“Đối với trẻ em ra tay, huynh đúng là đồ cầm thú.” Hạ Nguyệt cất tiếng nói, sau một đêm thật dài.
Nó tuôn ra những lời sằng bậy làm mê mờ đầu óc của nàng, làm thân thể điên dại, nhưng nàng phải càng thêm kiên định, từ cả ý chí lẫn tinh thần.
“Mặc y phục vào đi.” Hắn nói.
“Sư tỷ, sư tỷ sao đẹp quá.” Một người nhìn nàng, giọng hơi mất kiểm soát, nói.
Cơ thể chỗ đó, phản ứng.
Hạ Nguyệt nàng cũng cười, những người khác cũng cười.
Tay cầm thanh kiếm sắc, tay nắm cái đầu người.
Nàng cười.
Đám người kia đuổi theo, ai ai cũng hò hét, đi đến trước con suối, khi Hạ Nguyệt đi xa, thủ lĩnh hô kêu dừng.
Kẻ phản bội.
Đến c·hết vẫn làm người, nàng thật đáng tôn trọng.
Hắn rời ra, khỏi cơ thể của đàn bà.
Dù là đàn ông hay đàn bà, chỉ cần d·ụ·c chiếm hết tâm trí, người sẽ như thú thôi.
Viên nội đan chưa hấp thụ xong, mọi viên đan dược hay cơ duyên khác để thăng tu vi đều vô dụng, nhưng lần này.
Sinh trong gia đình gia giáo, ít nhiều cũng là con quan, quý tộc, làm sao nàng có thể làm cái chuyện sằng bậy ấy ở nơi chốn hoang dã, với người chưa cưới hỏi, rồi còn viễn cảnh tồi tệ hơn, là một lúc ba người.
Thủ lĩnh nhìn, như nhận mệnh, nói với hắn:
“Có vẻ đã không đuổi.” Một người xoay đầu, nói.
“Nhưng đây chắc chắn là âm mưu.” Người khác cũng thở hồng hộc nói.
Gáo nước lạnh đổ trái tim nóng, nam tử kia nghe xong, bật cười.
“Ừm, nếu không sao sát thủ cứ liên tục đến, hết tốp này rồi lại đến tốp khác, lẽ nào, là dính tới vị ấy.” Một người nói.
Nhóm đi xa thêm một đoạn nữa, dùng thủ đoạn xóa dấu vết, xong mới dừng lại.
“Phải học từ chàng nhiều.” Nàng cười nói.
“Tại sao phải giả làm mười hai, trong khi nàng mười sáu?” Hắn hỏi.
Với thứ máu của sự trinh tiết, đã theo màn đêm mà rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chạy, bán mạng chạy.
“Cử người thật đến, đừng cử vật hi sinh.” Hắn nói.
“Tên khốn kh·iếp, vì mình mà phản bội về tông ta sẽ g·iết c·hết hắn.” Một người tức giận nói.
Nàng cười, chậm rãi mặc y phục.
Suối ấy, cũng đâu nhỏ.
Tu vi thấp ảnh hưởng, nên d·ụ·c chiếm nhanh hơn?
Tiếng người kia đánh nhau.
Ánh mặt trời chiếu xuống, làm dịu tâm hồn hắn.
Hạ Nguyệt đang được người khiêng đi chạy, v·ết t·hương nàng rất nhiều, xuân dược hít nhiều nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hạ Nguyệt bò vào hang, nằm giẫy giụa trong đấy, d·ụ·c vọng chiếm lấy nàng, khó lòng kiếm soát nổi.
Tại một mảnh đất trống, bốn người đã cùng c·hết.
Tiếng Hạ Nguyệt im lặng.
“Huynh cũng hiểu, sao giả ngơ?” Hạ Nguyệt điềm nhiên nói.
Nàng cười.
“Đến đây được rồi, không cần đuổi nữa.” Thủ lĩnh nói.
Hạ Nguyệt thân nóng rực, xuân dược trúng rất nhiều.
“Cấp dưới chẳng phải vật hi sinh, chỉ cần ta đạt được mục đích, …” Nói đến đây, nàng không nói nữa.
Đám người đó lao lên, như thú điên muốn cắn.
Giờ chỉ đợi, người nữ kia, đầu hàng dược thuốc mà mở ra thôi.
“Đi đi, Hạ Nguyệt.” Nàng ôm lấy Hạ Nguyệt, ném ra hướng khác, những người khác theo nàng, nên không theo Hạ Nguyệt.
Đứng lên, ra khỏi hang, cùng hưởng ánh mặt trời.
“Một đứa trẻ mười sáu, như thế quá thâm độc.” Hắn điềm nhiên nói.
Hang đóng lại.
Hắn.
“Nàng đâu phải là người trẻ tuổi, sao gọi ta là đồ cầm thú.” Hắn chậm rãi đáp lời.
Thực tế đã đập vào mặt, họ dịu lại, nhưng thoáng tí, lại lên.
Ngày sau.
“Ta đẹp ta biết, đệ không cần phải khen sự thật.” Nàng nghe vậy liền đáp lại nói.
Những người khác im lặng.
“Khi thâm độc đạt đến tối đa, thì của ta là thừa thãi.” Nàng nói, vu vơ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mục đích đã dùng xong, gia đình họ vô dụng, chẳng cần ác phải g·iết, đôi khi làm việc thiện.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chạy.”
Quanh đây nữ còn hai, nam còn ba.
“Thâm độc.” Hắn nói.
Hạ Nguyệt thì quá nhỏ, mười hai, mười ba, lại còn là thái tử em gái, hòn ngọc quý của Đại Phàm Lang triều, dù điên lắm, bọn họ cũng không dám động.
Đi đến một con suối, nhóm Hạ Nguyệt lội qua, sức không đủ để nhảy, muốn nhanh chỉ thể lội.
Những người khác nhìn, họ cũng biết cách, nhưng không phù hợp.
“Mục đích đã đạt được, giờ nàng nên về tông.” Hắn nói.
Nhưng từ giờ đến lúc ấy, sẽ là bài toán của việc kiên trì, ai kiên trì hơn sẽ chiến thắng.
Gần đó tiếng người hét, như thú hoang giật mình, nàng vội ôm Hạ Nguyệt, mau né tránh rời đi.
“Xuân dược thứ này, phải như nào mới hết.” Một người như điên dại cào khắp cơ thể, xé toạc y phục của mình ra mà nói.
“Mong những người ấy giữ lời hứa, cho gia đình được bình an.”
Một lúc sau ngừng lại.
Cuối cùng, liều c·hết, sát thủ g·iết cả ngàn, đệ tử c·hết hơn trăm, chỉ còn Hạ Nguyệt một mình trở về.
Và bất cứ lúc nào, cũng phải làm rõ, ôm Hạ Nguyệt chạy.
Mặt ai cũng trầm lặng.
Hắn chậm tiến đến, hai bàn tay được lau sạch, một mảnh rừng bốc đầy mùi máu tanh.
“Suốt quãng đường này ta đã nghi ngờ, nếu không tại sao mấy tên kia lại biết vị trí chúng ta ở đâu mà tìm liên tục thế.” Một người thở hồng hộc tức giận nói, thân thể, khả năng đã trúng rất nhiều xuân dược.
Những người khác đồng thanh, nói giống lời thủ lĩnh.
Ánh mắt nàng thay đổi, ai ai thấy cũng sợ, người ta gọi nàng, là Huyết công chúa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng rời đi.
Tổng của nó.
Thật đồng quy vu tận.
“G·i·ế·t.”
Hắn tu vi tăng lên, một tầng, đối với người khác điều này là bình thường, nhưng đối với hắn, điều này là bất thường.
Thấy ánh mắt của ba người nam nhìn mình, người nữ kia, bật cười, nhưng nàng càng thêm kiên định.
Nữ còn lại thì thương thế ít hơn, tu vi sánh ngang Hạ Nguyệt, cao nhất ở đám người, dù vây công bọn họ cũng không bảo đảm.
Huyền Ngọc cảnh, Đỉnh Phong.
Nàng không nghe, ôm Hạ Nguyệt chạy.
Hơn mấy trăm người dẫn đầu bởi Hạ Nguyệt công chúa, bị tặc c·ướp phục kích, sát thủ t·ruy s·át.
“Sư tỷ dừng lại, sư tỷ dừng lại.”
Tu vi nàng cao hơn, nên khoảng cách bỏ xa, nhưng thú hoang trong lòng, không muốn đi, muốn dừng.
“Sư tỷ đẹp thật mà.” Người nam khác nói.
“Sự thâm độc có thể thừa kế.” Hắn nói.
Bên kia.
Lời cảnh cáo, rõ ràng.
Nàng làm sao có thể cho phép việc đấy, danh dự không cho phép, liêm sỉ không cho phép, tông tộc không cho phép, chính nàng, cũng không cho phép.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.