Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 275: Sợ Hãi
Túy Hương lâu.
Người bàn bạc.
“Huyết công chúa, xông ra danh hào ấy, đúng là thời loạn thế sinh kiêu hùng.” Một người nói.
“Một nghìn một trăm mạng n·gười c·hết, đấy là con số đếm được, tất cả chỉ vì một người sống, sau cái này chắc chắn có mục đích gì.” Một người buồn rầu nghe bỗng tức giận nói.
Người quay ra nhìn, hiểu.
“Nghe nói là em trai của bằng hữu t·ử n·ạn trọng chuyến đi này hả?” Một người dường như đã biết, nhưng vẫn ra vẻ ngây thơ hỏi.
“Ta đã nói với nó rồi, những người kia cũng không phải bình thường đâu, đừng nghe những gì truyền thông nói rồi tin đấy là thật, nhưng nó không nghe, giờ thì tốt rồi, tốt rồi.” Người kia không từ chối nhưng lời nói này có lẽ là đáp án cụ thể.
Tất cả thở dài.
Huyết công chúa danh hào ấy đã làm mưa làm gió, giờ ai ai cũng bàn bạc về nó.
Cái danh hiệu.
Hạ Nguyệt về tông liền bế quan tu hành không nói, nên họ, chỉ có thể phán đoán.
“Ván cờ của đại nhân vật, đôi khi muốn không chơi cũng phải chơi, mà chơi thì chỉ có thể làm thí.” Một người thở dài nói.
“Đâu phải ai cũng có trí tuệ như bọn họ, ta cũng từng nghĩ mình tài giỏi, nhưng giờ núi cao biết có núi cao hơn.” Một người thở dài nói.
Tất cả nghe xong, đồng cảm.
“Nghe nói huynh là người đi chuyến hai à?” Một người hỏi, hỏi người vừa mất người nhà.
Người kia buồn rầu, chẳng muốn đáp lời, nhưng sau, vẫn nói.
“Ừm.”
Bàn tay vỗ vào vai người ấy, người giật mình quay lại, xoay lưng là một nhóm, có nam nữ đủ cả, nhóm như chia hai vùng, bên nam lẫn bên nữ, lấy nam nữ cầm đầu, người nam vỗ vai hắn nói:
“Hiền huynh, dù sao ngày mai chúng ta đều phải khởi hành, sao không sang ngồi với bọn ta chút.”
Khí tức phát như đe dọa, nhưng thấp hơn hắn chút, người chẳng biết là tên hay là họ Hiền, nghe thế, thoáng cau mày rồi biến mất, sau tươi cười, chắp tay nói:
“Nếu chư vị đã mời thì được.”
Xong quay ra chắp tay với những người còn lại trong bàn, nói:
“Chư vị thất lễ chút, sau nếu được ta mời.”
Họ nghe vậy tươi cười, hưởng ứng:
“Được, được được, hiền huynh cứ đi, cứ đi đi, sau nếu được gặp lại.”
“Sau nếu được gặp lại.” Người khác nhại nói.
Người chẳng biết là tên hay là họ Hiền nghe vậy thì mỉm cười, chắp tay rời đi cùng với nhóm kia, nhưng người ngồi ở bàn ấy thấy vậy tươi cười, đến khi nhóm ấy đi xa rồi nụ cười họ đều biến mất, một người nói:
“Hiền huynh đệ chuyến này đi lành ít dữ nhiều.”
“Thôi thì tiền ăn của hiền huynh ta trả vậy, sau nếu được thì trả ta, không thì, … sau trả.” Người khác gật đầu, hiểu ý, lấy linh thạch khỏi túi, đặt chỗ của người mà chẳng biết là họ hay là tên Hiền nói.
Ngày sau, trong phòng làm việc mới của hắn.
Đây là nơi bến cảng, dù sao Mộc Thanh đảo cũng là đảo, mà quanh đảo thì có, …
Nhiệm vụ của hắn là quản lý hải khoáng quanh đây, tại khu vực này, vấn đề tài nguyên, hắn gần như, quản hết.
Một thư sinh bước vào, đi theo sau là một thư sinh khác, người đi đầu thì cao lớn, người theo sau thì nhỏ con.
Nhìn thấy người đấy hắn chuẩn bị đứng lên, hành lễ.
“Ấy không không không, ngài đệ tử đừng làm thế, lão phu già rồi không chịu nổi, không chịu nổi.” Người thư sinh đi đầu vội vàng tiến đến ngăn lại.
“Thưa trưởng lão, ngài nói quá, đệ tử hành lễ với trưởng lão, thì có gì sai.”
“Không không không, rất sai, rất sai ấy chứ.” Vị trưởng lão kia nói.
Hắn điềm nhiên, ngồi xuống, vị trưởng lão kia, thấy vậy, mới ngồi. thư sinh, ngồi theo.
“Cảm ơn ngài đệ tử đã vất vả đường xa đến đây, nếu không công việc nặng nề lão phu thân già này, không gánh nổi.” Giống như người c·hết đ·uối tìm được phao, ánh mắt của vị trưởng lão ấy đối với hắn, tràn đầy mến mộ.
Thư sinh cúi đầu im lặng.
Hắn điềm nhiên, không nói.
“Nhóm đệ tử phụ trợ ngài, lão phu đã đích thân về tông rồi đón lên đây rồi, ngài cứ yên tâm, sai lầm của lần trước làm lão phu sợ hết hồn, chỉ lo ngài đệ tử, ở trong đấy.” Vị trưởng lão kia vẫn làm như không có chuyện gì, nói năng vô cùng khách khí.
“Cảm ơn ngài trưởng lão, đệ tử không biết lấy gì mới có thể trả ơn.” Hắn điềm nhiên khẽ nói.
“Ấy, không không không, chỉ cần ngài ở đây đấy là ơn huệ lớn nhất đối với ta rồi, chứ đừng nói chi là ngài báo ơn ta.” Vị trưởng lão kia khách khí nói.
Mắt đảo qua đống sổ sách ở trên bàn hắn, vị trưởng lão ấy chậm đứng lên, khéo thi lễ rồi nói:
“Ngài đệ tử còn nhiều việc bận, lão già này, dù muốn dù không bản thân vẫn có, vậy hôm nay chúng ta hàn huyên vậy thôi, mong ngày sau gặp lại.”
“Mong ngay sau gặp lại.” Hắn đứng lên thi lễ.
Vị trưởng lão ấy vô cùng khách khí rời đi.
Đi được đường xa, vị thư sinh đi bên cạnh hỏi:
“Sư phụ, tại sao ngài đường đường là trưởng lão mà lại khách khách khí khí với người kia?”
Vị trưởng lão kia nghe xong giống như mèo bị giẫm đuôi, giật mình, bịt miệng của thư sinh lại, mắt đảo quanh xem có ai, dắt đi thật nhanh rồi biến mất, sau khi về được đến nơi, đóng của cẩn thận vị ấy mới nói.
“Suỵt, ngươi có biết ngươi đang nghị luận ai không? Mất đầu đấy, mất đầu đấy.”
“Chẳng phải chỉ có xông ra được chút chiến công thôi sao.” Nhìn sư phụ như mất hồn mất vía, hoảng sợ như e ngại bốn phương, vị đệ tử không phục nói.
“Con ơi, chừng nào con vật tay được cùng lúc với Hùng Bắc và thái tử của Đại Phàm Lang triều, đồng thời vặn ngã một vị Huyền Ngọc cảnh cao thủ thì lúc đấy ta sợ con như sợ họ.” Vị trưởng lão kia nói.
Đệ tử vẫn không phục, cất tiếng:
“Vị Huyền Ngọc cảnh cao thủ là do vị ấy ra tay, liên quan gì đến người kia đâu mà nói, báo trí đúng là phương lừa gạt.”
Vị trưởng lão kia nghe xong liền vội bịt miệng của vị thư sinh lại, mắt ngó nghiêng xung quanh, sau mới nói:
“Truyền thông đúng là xóm lừa gạt điều này thật, nhưng vị kia không phải là người ra tay.”
“Sao sư phụ biết.” Thoát ra khỏi bịt miệng vị thư sinh không phục nói.
“Vì ta hôm ấy ngồi uống trà với vị ấy một ngày.”
Vị đệ tử giật mình, không tin tưởng được, giống như người mất hồn, sau vài phút mới bình tĩnh lại nói:
“Nếu như không phải vị ấy ra tay thì người ấy là Nghiêm, …”
Như nhớ ra cái gì đó, người ấy không nói nữa.
“Hầu trà Nghiêm trưởng lão ngày hôm ấy, chẳng phải là con sao?” Vị trưởng lão kia nói.
“Nếu không phải hai người ấy, vậy là ai, ai chống lưng?” Vị đệ tử kia hỏi.
Vị trưởng lão im lặng.
“Là nội gian sao?” Vị đệ tử kia lại hỏi.
Vị trưởng lão im lặng.
“Thế lực nào làm được điều ấy, Mộc Thanh tông? Viêm Hầu Tộc? Vạn Pháp Thư Viện?” Vị đệ tử lại gặng hỏi.
Vị trưởng lão im lặng, như đang suy nghĩ, sau mới thở dài nói:
“Nếu đối phương là nội gian, một người như Hùng Bắc sẽ không ngầm thừa nhận đối phương tương lai là thực quyền tông chủ, danh gọi trưởng lão.”
“Con hiểu chưa.” Vị trưởng lão kia nhìn đệ tử của mình nói.
“Nhỡ điều ấy là bẫy để dụ nội gian ra thì sao?” Vị đệ tử hỏi.
“Ta chẳng biết, nhưng khả năng này thấp lắm, vì, …”
Ngập ngừng.
“Điều này con chưa được biết.” Vị trưởng lão nói xong liền bỏ đi