Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 276: Hiểu Không?
Người đến là nhóm người kia cùng với Hiền huynh, trai gái đều đủ cả, ai ai cũng bừng bừng khí thế, chỉ có Hiền huynh khi nhìn thấy hắn lại rụt rè.
“Hiền huynh sao lại run run thế?” Người đứng cạnh là người thiếu niên, vỗ vỗ vai của Hiền huynh mà hỏi, đồng thời chẳng thèm để ý đến hắn.
Ngồi trên kia, hắn nhìn xuống, điềm nhiên.
“Gặp, gặp ngài đệ tử.” Người chẳng biết là tên hay họ là Hiền vội vội, chắp tay cúi người nói.
Những người còn lại thấy vậy thì chẳng vội cứ chậm rãi quay sang hành lễ:
“Gặp ngài đệ tử.”
“Gặp ngài đệ tử.”
“Gặp ngài đệ tử.”
“Ừm.” Hắn điềm nhiên đáp.
“À, thỉnh ngài phân công công việc.” Một người trong đó nghe vậy cất tiếng nói, cách nói, như chẳng có sự tôn trọng nào đối với hắn cả.
Hắn nghe vậy, điềm nhiên, làm việc, không nói.
“Thưa ngài đệ tử, mong ngài đệ tử phân chia công việc để chúng tôi còn làm.”
“Cổ nhân nói làm sớm được nghỉ sớm mà thưa ngài đệ tử.”
“…”
Hắn vẫn điềm nhiên làm việc, mặc người nói.
Hiền huynh giống như con thú nhỏ, run rẩy, chắp tay hành lễ cúi đầu không nói lời nào.
Những người còn lại dù nói thế nào cũng không động được hắn, sau cũng im lặng, hoặc nói lời thì thầm.
Sau im lặng.
Hắn ngồi đọc, một vài tài liệu.
Khi đọc xong, hắn cất tiếng nói:
“Các vị tốt.”
“Giờ đến lúc ta phân chia công việc.”
Mắt hướng Hiền huynh hắn cất tiếng nói:
“Nhiệm vụ của ta được giao cho một mảng là quản lý tài nguyên, trong mảng ấy có hai mảng chính, là hải khoáng, tức những khoáng sản, tài nguyên được khai thác ở dưới biển, … đối với mảng này ta giao cho Hiền huynh, Hiền huynh thấy vậy có ổn không?”
“Không công bằng.” Một người nói.
“Đúng vậy, một mình một mảng như vậy là không công bằng.”
“Đúng.”
“Ít nhất cũng phải phân chia ra.”
“Phải chia ra cho người khác nữa chứ.”
“…” Người người lên tiếng phản đối, họ rõ ràng là không phục rồi.
Hiền huynh người ấy càng run hơn nữa, sau lớn tiếng hô lớn nói:
“Thuộc hạ đa tạ chủ công phân phó, nguyện cống hiến hết sức mình.”
Những người khác thấy vậy quăng ánh mắt căm ghét với đố kỵ dành cho Hiền huynh.
Nhưng Hiền huynh người ấy không để ý.
Hắn thấy vậy không để ý nữa, quay sang những người còn lại nói:
“Các vị sẽ quản lý mảng còn lại, tức là tài nguyên thực phẩm, cá tôm bắt được ở dưới biển, một ngày phải nộp đủ theo quy định.”
“Nhưng thưa ngài đệ tử như thế thật không cân bằng chút nào một người một mảng, mà tất cả những người còn lại phải chung nhau một mảng, dù là miếng bánh lớn chia bớt ra thì cũng chẳng ai no.” Một người đứng ra khỏi hàng hô to nói.
“Các vị vì tông môn mà cống hiến, no với đủ cái gì.” Hiền huynh thừa thế, giống như c·h·ó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cáo mượn oai hùm mà nói.
“Huynh.” Một người tức giận chỉ tay về phía Hiền huynh mà nói.
Hắn điềm nhiên, đọc tài liệu, chẳng để ý.
Cả một đám thấy vậy cũng hiểu rằng hắn không nguyện ý cất lời nữa, chỉ có thể tức giận, một người thấy thế định phất tay mà đi, nhưng bị một người nam trong nhóm kia cản lại, ánh mắt ra hiệu.
Những người đó dù có mang khó chịu trong lòng nhưng vẫn hiểu ý, cúi đầu chắp tay đối với hắn đồng thanh hô mà nói:
“Chúng thuộc hạ đa tạ chủ công phân phó, nguyện cống hiến hết sức mình.”
“Ừm.” Hắn điềm nhiên đáp lời.
Những người khác thấy vậy, lui xuống.
Khi những người ấy đi, vị trưởng lão đến nơi này, ngồi xuống.
“Cái thứ gì, nghĩ mình là ai mà phân phó như thế. Một người tức giận nói.
Những người khác trong nhóm nghe vậy thì lườm, không nói.
“Tốt xấu gì cũng do thái độ của chúng ta, nên người ta mới phân phó vậy.” Một người nói.
“Cái tên Hiền đấy cũng là nhanh trí, biết đối phương như nào, lập tức làm làm vẻ sợ hãi.”
“Đúng là đáng khinh.” Một người nói.
“Cũng đáng để học tập.” Một người đáp.
“Ừm.” Người gật đầu.
“Nhưng giờ phải làm sao, một mình đối phương chiếm một nhánh, hay là chúng ta xin sang kia, nếu không thì sao mà đấu nổi, đến lúc nhiệm vụ tổng kết công lao chúng ta chia ra, công lao đối phương nuốt nửa, thì làm sao mà lại được.” Một người nói.
Có người đáp:
“Ta nghĩ là chúng ta làm khoảng một tháng hoặc một tuần, sau xin sang cũng chẳng muộn, người kia cũng chỉ là hạng tầm thường, gần như chẳng để ý gì cả, ai biểu lộ thái độ thần phục thì có lời lớn, vậy chúng ta cứ tỏ vẻ thần phục để đạt được mục đích của mình, còn đối thủ của chúng ta chỉ có một người là Hiền tên kia thôi.”
“Huynh nói có lý.”
“Được ta theo lời huynh.”
“Được.”
“…”
Cả nhóm hưởng ứng.
Hiền huynh ngồi ở quán rượu nơi xa, nhưng nơi nhóm ấy nói chuyện là dưới lầu quán rượu mà Hiền huynh uống, nghe họ nói, Hiền huynh người ấy thở dài, lắc đầu, uống rượu mà chẳng nói.
Một người đi đến, mỉm cười với Hiền huynh, ngồi xuống cái ghế đối diện.
“Chúng toàn là những kẻ không hiểu chuyện gì nhỉ?”
“Thư sinh?” Hiền huynh cất tiếng hỏi.
“Gọi ta là Thế huynh là được rồi.” Thư sinh kia đáp.
Lệnh bài treo bên hông, mắt hắn liếc sang liền thấy, khí tức Hoàng Cơ cảnh phóng ra, hàng thật giá thật tu vi lâu năm người.
“Thế, Thế huynh, tha thứ cho thấp kém vì không nhận ra ngài sớm.”
“Không, không đừng nói vậy.” Thế huynh cười nói.
“Mau ngồi xuống đi.” Thế huynh nhìn rồi cười nói.
Hiền huynh nghe, liền ngồi xuống.
Mắt Thế huynh hơi híp, nhìn thấy, liền nói:
“Hiền huynh hóa ra không phải kẻ ngu si, mà là trang thức thời.”
“Ngài nâng cao tại hạ.” Hiền huynh chắp tay lễ phép nói.
Thế huynh cười.
“Đám đệ tử kia đúng là ngu dốt nhỉ, nhưng dù sao cũng chẳng thế trách rằng chúng ngu dốt được.”
“Tin tức thứ ấy, viết ra còn chẳng mấy ai tin, nhưng giờ lại nửa đóng nửa mở, kẻ ngu si sao có thể biết.”
“Hiền huynh nghe vậy có phải không?”
“Tại hạ thật không hiểu gì cả.” Hiền huynh nghe vậy trang vẻ ngây thơ đáp.
“Thật không?” Thế huynh mắt lại hơi híp lại hỏi.
Hiền huynh kiên định.
“Hiền huynh có vẻ cô đơn.” Thế Huynh đổi chủ đề nói.
“Một thân một mình sao có thể chống lại lũ người ấy.”
“Ta có hứng thú với ngài đệ tử, nên đã xin sư phụ đến phụ giúp, nay huynh có một mình, ta đến giúp huynh thấy thế nào?”
“Được Thế huynh giúp là những việc tại hạ chỉ có thể mơ chứ không thể cầu.”
“Vậy giờ ta phải gọi Hiền huynh là chủ công rồi nhỉ?” Thế huynh ngữ khí trêu chọc híp mắt nói.
“Tại hạ không có diễm phước ấy.” Hiền huynh cất lời lễ phép nói.
“Có gì đâu chủ công, mà ngài cũng đừng lo về điểm công lao, tại hạ nguyện giúp ngài miễn phí.”
“Vâng, vậy chăm sự nhờ, …” Hiền huynh nói, ngập ngừng.
“Gọi quân sư là được rồi.” Thế huynh đáp, gọn gàng.
Rượu được mang ra để kính hai người.
Ở nơi mà hắn đang làm việc, vị trưởng lão ấy ngồi đấy ngập ngừng một lúc, rồi mới nói với hắn:
“Thưa ngài đệ tử, chỗ là hôm nọ học trò của lão phu có diễm phước được gặp ngài, từ đáy lòng nó bỗng sinh ra ngưỡng vọng vô cùng, ngày đêm không ngủ được, quỳ gối van xin, lão phu vừa là sư nhưng cũng vừa là cha, chẳng đành lòng để con mình phải đau khổ, nên nay mới vác cái mặt già này đến đây để xin với ngài đệ tử một hai điều, mong ngài đệ tử, nể tấm mặt già này của lão phu mà cho nó được theo ngài phụ giúp.”
Hắn điềm nhiên lắng nghe, xong cất tiếng:
“Ta có được đệ tử của ngài phụ giúp, giống như hổ mọc thêm cánh, chê trách là chuyện không thể nào sợ rằng phải đón tiếp nhiệt tình ấy chứ.”