Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 277: Nhậm Chức

Chương 277: Nhậm Chức


"Không, không, lễ tiệc thì không cần, chỉ cần nó theo được ngài đấy là bữa tiệc quý giá nhất rồi." Vị trưởng lão kia nói.

Hắn nhìn vị trưởng lão, vị trưởng lão nhìn hắn, hắn mỉm cười, vị trưởng lão ấy cười.

Sau, vị trưởng lão ấy đứng lên, hành lễ.

Hắn cũng đứng, hành lễ.

Vị trưởng lão ấy biến mất.

Ở bến cảng.

Hơn trăm thuyền đánh cá mang lá cờ của Ngự Lang tông đã tràn ngập nơi này.

Nhóm người kia đi đến.

Những tay chài lưới mệt mỏi sau một ngày dài đang khuân vác những thùng, những thùng chứa nhẫn không gian xuống.

“Trong là cá sao?” Một người cất tiếng hỏi.

Gã thủy thủ với đôi mắt đầy ắp sự đau khổ ngước lên, nhìn đám người, rồi nhìn sang tấm lệnh bài ấy, vội vội vàng vàng chắp tay hành lễ.

“Ngài đệ tử, tha thứ cho tiểu nhân không nhận ra được ngài đến.”

Người kia đắc ý, giống như một kẻ nghèo khó biến thành một người được kính trọng, nhưng vẫn mang chút phần nào lễ phép mà nói:

“Bác mau đứng lên đi, bác là người lớn, không cần phải khom lưng như vậy.”

“Không không được đâu ngài đệ tử ạ, tuy là trái lời ngài nhưng phép tắc phải có, nếu không còn ra thể thống gì nữa ạ.” Giống như tay chài lưới đã quen với việc đánh bắt cá, gã thủy thủ ấy đã quen với thói đời.

Vị đệ tử kia được đà càng thêm đắc ý, nhưng vẫn cố làm vẻ trấn tĩnh mà nói:

“Thế mấy thùng ấy là chứa cá hả bác?”

“Vâng thưa ngài đệ tử, trong thùng này chứa khoảng hơn một nghìn nhẫn không gian, trong đấy là cá và hải sản ạ.” Gã thủy thủ khom lưng mà nói.

“Nhiều vậy sao?” Chắp tay, ưỡn ngực, vẻ mặt điềm tĩnh giống như đại nhân vật, người kia nghe vậy ngạc nhiên, quên cả vẻ đắc ý.

“Vâng thưa ngài đệ tử, hôm nay là ngày bội thu, nên mỗi thuyền hơn ba mươi tấn hải sản ạ.”

Vị đệ tử kia cảm thấy khó tin, vội tiến đến cái thùng mà không thèm hỏi những người xung quanh.

Dân chài lưới tay đã quen với việc đánh bắt cá, mắt đã quen nhìn thấy lẽ đời.

Chẳng ai cản cả hơn nữa còn phối hợp mở thùng ra để cho vị đệ tử kia lấy bừa một chiếc nhẫn lên kiểm tra.

“Cá, trời ơi nhiều quá.” Mắt thoáng đảo qua, không gian trong nhẫn, người đệ tử ấy thốt lên.

“Thật sao?” Những người khác nghe vậy thì nói.

Rồi lòng hiếu kỳ cũng dắt họ theo nơi chiếc hộp.

Những tay chài lưới không một người ngăn cản.

Nhóm đệ tử ấy thoáng cái đã bu lại, mỗi người nắm một hai chiếc nhẫn kiểm tra.

“Trong này là bao nhiêu cân cá?” Một người đệ tử trong nhóm hỏi.

“Mỗi chiếc mười cân thưa ngài.” Gã thủy thủ gần đấy nói với giọng thành khẩn.

“Mỗi chiếc mười cân, thùng hơn trăm chiếc, thế cái này khoảng hơn nghìn cân một thùng.” Một người đệ tử nhẩm tính.

Cả nhóm đệ tử vui mừng.

“Nhưng sao các vị lại khuân theo nhiều thùng thế?” Một người nghi hoặc hỏi.

Giống một kẻ đã quen với việc thành thật, gã chài lưới nghe vậy thì thành khẩn nói:

“Thưa ngài đệ tử, có những loài cá đặc biệt, mà những nhà hàng đã yêu cầu riêng, chúng tôi cũng chỉ làm thêm chút chút, vì gia đình.”

Người đệ tử kia nghe vậy liền hiểu, gật đầu.

“Chỉ cần không quá mức vậy là được.” Người đệ tử ấy nói.

Gã thủy thủ bái tạ làm vẻ cảm kích, điều này khiến cho vị đệ tử kia càng cảm thấy, đắc ý.

Đám đệ tử rời đi.

Những gã thủy thủ dõi ánh mắt theo bọn họ, sau cũng lại tiếp tục tập trung vào công việc.

Đám đệ tử về nơi làm việc của mình, một tòa nhà lớn, gác bên ngoài bởi những thủ vệ.

Khi đi đến gần, họ bị chặn lại.

Người đang đắc ý, thủ vệ chỉ là người phàm, một người đệ tử trẻ tuổi đi lên lớn giọng nói:

“Chỉ là một đám người phàm sao dám cản lại chúng ta.”

Những gã thủ vệ cũng là những tên lão luyện quen đời, sao không thể hiểu chuyện gì diễn ra, vội làm vẻ thấp kém, nhưng vẫn tôn trọng quy tắc mà nói:

“Thưa chư vị đệ tử, dù tiểu nhân có muốn như thế nào, thì quy tắc vẫn là quy tắc, luật của môn phái đề ra không thể vì thế này nọ mà phá, mong chư vị đệ tử thông cảm cho tiểu nhân, tiểu nhân vẫn còn gia đình ở nhà.”

“Thôi thôi được rồi.” Một người nữ đệ tử nghe vậy thì cản lại người đệ tử kia mà nói.

“Chúng ta là những người được phân phó đến đây để quản lý, muốn vào nơi này thì phải làm thế nào?” Một người cất tiếng hỏi.

Gã thủ vệ kia nghe vậy thì lễ phép nói:

“Thưa chư vị đệ tử nếu chư vị đến đây để quản lý nơi này, thì tiểu nhân có thể mở rộng cửa cho chư vị vào trong trường hợp chư vị có bằng chứng cụ thể.”

“Mặt ta chính là bằng chứng, ta đến không phải là được rồi sao.” Một người vốn còn đắc ý, giờ nghe thế bị cản lại thì tức giận nói.

Nhưng người khác cản lại, nói:

“Tổng quản lý mới của khu vực này đã phân phó cho chúng ta đến đây làm nhiệm vụ, chư vị muốn thì có thể đến đấy hỏi.”

“Chúng ta có thể vào chưa?” Ngữ khí như đe dọa nhưng gương mặt thì hiền từ.

Gã thủ vệ già thành tinh, làm vẻ sợ hãi, cố chấn tĩnh, nói:

“Dạ thưa ngài đệ tử, nguyên tắc là nguyên tắc không thể phá, cho đến khi tiểu nhân đạt được xác nhận nơi này chư vị vẫn chưa thể vào ạ.”

Nhân lúc nhóm đệ tử kia còn chưa lên được tiếng khi sắc mặt biến hơi khó chịu vì bực bội, gã thủ vệ già thành tinh ấy vội cất tiếng nói:

“Nơi này chưa thể vào, nhưng thưa chư vị, chư vị có thể đến quán rượu đằng kia ngồi chờ đợi đồng thời tìm hiểu thêm về nơi này sau dễ làm việc hơn, trong lúc đó tiểu nhân sẽ đến nơi ấy để hỏi thăm cho phải phép ạ.”

“Tiền rượu nước tiểu nhân sẽ bỏ hết để mừng chư vị đến đây nhậm chức.” Gã thủ vệ cắn răng nói.

“Được.” Nhóm đệ tử thấy vậy đắc ý, rồi kéo nhau đến quán rượu.

Gã thủ vệ khi nhóm đệ tử đã đi rồi thì mặt điềm nhiên, phân phó người đi.

Ngồi trong quán một người nói:

“Tên thủ vệ ấy, hôm nay ta sẽ uống cho hết tiền của hắn.”

Những người khác nghe vậy tuy không nói, nhưng có phần đồng tình.

Một người nam cất lời nói:

“Các vị có chút đắc ý thì được nhưng chúng ta vẫn cần bọn họ làm việc cho ta, uống một ít thôi, coi như là lấy lòng.”

“Hiển huynh nói có lý, nhưng bõ cơn tức vẫn phải uống một hai chai.”

Người được gọi là Hiển huynh ấy nghe vậy thì cười không nói.

Nơi làm việc của Minh Triết hắn, một người thủ vệ đã nhanh chân chạy đến, khấu kiến quỳ lậy nói:

“Thưa ngài đệ tử chuyện là vậy, không biết ý kiến ngài ra sao?”

“Chuyện là thật, cho họ vào.” Hắn điềm nhiên nói.

“Vâng thưa ngài.” Người thủ vệ kia nghe xong thì khấu đầu hành lễ, rồi rời đi.

Ở quán rượu.

“Một ngày là hơn ba mươi tấn một tàu, vậy hơn trăm tàu là bao nhiêu tấn.” Một người thoáng hơi men của rượu đang cao hứng bàn chuyện mà nói.

“Cũng phải nghìn nghìn tấn ấy nhỉ.” Một người khác cũng cao hứng nói.

“Nghìn thôi, mà hôm nay họ nói là một ngày đẹp trời.” Người khác cất tiếng.

Cả đám cười.

Chương 277: Nhậm Chức