Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 278: Kiểm Soát
Lúc sau thủ vệ đến, với vẻ mặt thành kính.
“Để chư vị đại nhân chờ lâu, thân phận đã được xác nhận, mời các vị vào.”
“Một vài người khoanh tay chẳng thèm nhìn tỏ vẻ giận dỗi, nhưng đa phần đều dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống gã thủ vệ.
Ngay từ đầu đã nói rồi, những chữ đấy hiện rõ trên khuôn mặt nhóm đệ tử.
Gã thủ vệ cười thành khẩn.
“Thôi cũng nhờ ông là đúng nhiệm vụ, nếu không ai cũng vào được nơi này là một điều không hay.”
“Chư vị đi nhỉ.” Một người trong nhóm cất tiếng mở lời nói.
“Nếu huynh đã nói vậy thì chúng ta cũng đành thông cảm cho người vất vả.” Một người khác mắt liếc liếc nơi gã thủ vệ đang đứng, ngữ khí khinh thường, giọng điệu châm chọc nói.
“Cảm ơn chư vị đệ tử đã cảm ơn cho tiểu nhân.” Biết là lời vào lúc này không hợp nhưng gã thủ vệ vẫn cất tiếng nói một lời.
Những người đệ tử đấy khinh thường chẳng thèm liếc nữa, đứng lên, rời đi.
Khi tất cả đi hết, gã thủ vệ đứng lại, lưng thẳng, mắt nhìn nơi bọn họ, mặt điềm nhiên, tửu quản ông chủ chậm rãi đi tới, đứng ngang với gã thủ vệ, miệng nói:
“Giống như đám trẻ nghèo được giàu lên trong một tối, chúng ngây thơ quá.”
“Ừm.” Gã thủ vệ gật đầu đáp.
“Bao nhiêu tiền?” Gã thủ vệ hỏi.
“Trừ đi ân huệ lần trước, lần này coi như không.” Chủ quán rượu đáp.
“Cảm ơn.” Gã thủ vệ nói, rồi rời đi.
Chủ quán cũng vào trong, dọn bàn.
Đám người đệ tử bước vào nơi làm việc.
Trong đây đã có rất nhiều người.
Không khí nay tấp nập.
Ai cũng làm việc ấy.
“Chào các vị đệ tử.” Người đi ngang qua lễ phép dừng lại đối với bọn họ nói.
“Chào chư vị.” Nhóm đệ tử đa phần là sung sướng đáp lời.
“Ngài đệ tử.”
“Chào chư vị.”
“…”
Khó chịu đôi chút đã biến mất, giờ chỉ còn đắc ý trên mặt.
Bước vào căn phòng lớn.
Có người đứng sẵn chờ.
Nhìn thấy nhóm vội nói.
“Chư vị đệ tử chào các ngài.”
Lão già với nếp nhăn trên trán, tóc bạc phơ với hai tay chắp sau lưng, nhìn thấy chư vị đệ tử thì cười nói.
“Thấp kém mới nhận được thông báo đến từ tổng quản lý đã để chư vị phải chờ đợi.”
Nói rồi ông chắp tay cúi xuống tạ lỗi nói.
“Không có gì, người ấy làm đúng luật lệ.” Tài huynh có khí chất của thủ lĩnh, đi đầu hiền từ đáp.
“Cảm tạ ngài đệ tử đã thông cảm cho.” Lão già ấy nói.
“Tổng quán lý có lời gì cho ông?” Hiển huynh hỏi.
“Tổng quản lý không có lời gì, những lão phu nơi này còn bám víu ở lại là tự đề cử mình cho chức vụ cố vấn thưa chư vị đệ tử.” Lão già chắp tay cúi người lễ phép nói, với đám trẻ.
“Ông là gì mà cần phải xin ý kiến?” Lễ huynh nói với thái độ trịch thượng.
Lão già ấy không hoảng cũng chẳng gấp, chắp tay từ tốn nói:
“Lão già này tuy không thân cao sức mạnh nhưng cũng ngồi vị trí này suốt hơn bốn mươi năm năm qua, không tự nhận bản thân mình cao siêu nhưng cũng có chút kinh nghiệm, ít nhiều có thể giúp đỡ được chư vị trong những giai đoạn cần, hơn nữa, lão già này cũng có chút luyến tiếc, ngồi ở nơi này suốt hơn bốn mươi năm năm qua, bỏ đi giờ, cũng chẳng biết làm gì, mong chư vị suy nghĩ, hi vọng chấp nhận cho mong muốn nhỏ mọn của lão già này.”
Lão già ấy lại khom lưng cúi người, chắp tay về hướng Hiển huynh cùng Tài huynh.
“Mong muốn của ông cần gì phải suy nghĩ.” Lễ huynh nhìn lão già như thế, lòng thấy thoáng chút khó chịu mà nói.
“Lễ huynh đừng vội, dù cho họ là người phàm nhưng ít nhiều cũng lớn tuổi, kính trọng thì vẫn có, chính đạo làm sao quên.” Hiển huynh khéo nhắc nói.
“Hiển huynh nói phải, ta suýt vì thái độ cá nhân, mà ảnh hưởng muôn người.” Lễ huynh nghe vậy đáp lại, lễ phép nói.
“Tu vi như nhau Lễ Huynh khách khí.”
“Chính đạo một phái Hiển huynh nghĩ nhiều.”
Hai người khách khách khí khí, đối đáp với nhau, mọi người để ý nhưng không nói, Tài huynh đợi hai người nói xong, trong lúc ấy làm vẻ như suy nghĩ, rồi lên tiếng:
“Được cố vấn phải chọn người có kinh nghiệm, chọn ông, nhưng hi vọng ông không làm chúng tôi thất vọng.”
“Lão già này cố gắng hết sức.” Thoáng cái vẻ mừng rỡ, nhưng rồi lại điềm tĩnh, cúi xuống hành lễ để cảm kích rồi thôi.
“Vậy ông ngồi.” Tài huynh chỉ xuống cái ghế đối diện mà nói.
“Cảm ơn ngài đệ tử, nhưng lão già này sao dám ngồi, khi các ngài còn đứng.” Lão già nghe vậy đáp.
“Chúng ta đâu phải là người già, ông ngồi có sao đâu.” Lễ huynh khách khí đáp.
“Vậy lão già ngồi.” Ông ấy nói.
Ngồi xuống ghế.
“Ông có thể nói về tình hình của nơi này có được không?” Tài huynh lễ phép hỏi.
“Dạ thưa ngài đệ tử và chư vị nơi đây.” Lão già lễ phép đáp.
Bắt đầu nói:
“Theo như thông báo mới nhận được, nơi này từ nay cho đến tương lai không nhất định sẽ tách ra khỏi nhánh để thành một khu riêng.”
“Nhánh sao, trước nó từng thuộc về gì?” Một người nghi hoặc ngắt lời hỏi.
“Dạ thưa ngài.” Lão già không một chút khó chịu.
“Trước nhánh này thuộc về cảng nhưng giờ được tách ra.”
“Ta hiểu.” Người đệ tử kia nghe rồi nói, như đã hiểu được chuyện gì.
“Lão xin phép được nói tiếp.” Ông nói.
“Hiện nơi này có hơn một trăm chiếc tàu đánh bắt thủy hải sản, chỉ trong giới hạn thực phẩm, hôm nay quả là một ngày đẹp trời, mỗi thuyền đều đánh bắt được hơn ba mươi tấn.”
“Theo chỉ tiêu hàng tháng chúng ta chỉ phải nộp khoảng một nghìn tấn thủy hải sản vậy chuyến đi này đã thành công mỹ mãn tốt đẹp.” Lão già nói, với giọng tự hào.
Tài huynh cười, rồi nói:
“Thế rất tốt, nhưng người có bóng, hải sản thứ thực phẩm ấy, các vị có thể bảo quản, nhưng nào có thể bảo quản hết, vậy số còn lại trong phần hôm nay các vị đưa đi đâu, doanh thu thứ ấy, thu thế nào?”
“Chư vị đại nhân quả là tiên nhân thấu rõ, nếu điều này có làm chư vị khó chịu hay bực bội xin chư vị hãy lượng thứ cho, chúng tiểu nhân, cũng chỉ là vì gia đình được sung túc, chứ không có làm trái điều ngầm mà những vị quản lý cũ đưa ra.” Lão già khom lưng, cúi người mà nói.
“Ta hiểu, trưởng lão anh minh thần võ, nếu đã ngầm không đưa ra ý kiến về vấn đề ấy thì chúng ta cũng không dò hỏi nhiều, việc này ta cũng không cấm, miễn là nó phải được kiểm soát và dòng nước phải vẽ thêm một nhánh.”
“Dạ vâng thưa ngài.” Lão già cảm kích nói.
Hiển huynh ở đằng sau, thì thầm vào tai của Tài huynh, nhưng giọng cũng không quá nhỏ, khiến cho người khác nghe được, nói:
“Tài huynh làm vậy không phải là chấp nhận cái ác.”
Tài huynh cười rồi nói:
“Đêm thì có ngày, chỉ cần lòng tham vẫn còn việc này sẽ không dứt, chi bằng biết được có ác thì kiểm soát lấy nó, nắm trong bàn tay, lòi ra chỗ nào thì cắt đi chỗ đó.”
“Tài huynh tu vi cao nhất, chúng ta lấy tài huynh làm chủ.” Hiển huynh nghe vậy thì nói.
Lão già im lặng, dù nghe được, nhưng vẫn không nghe thấy gì.
“Ông nói xem để kiếm được những gì cần kiếm, hải sản thực phẩm ấy sẽ phải bơi theo dòng nước nào?” Tài huynh thoáng thoáng ý hỏi.