Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 280: Bí Mật

Chương 280: Bí Mật


“Thứ năm con đường ấy là thương nhân thưa ngài.” Lão già cung kính nói.

“Bách Nghiệp làng có thương nhân, chúng ta sẽ bán cho họ, một phần.” Lão già ngập ngừng không nói nữa.

“Vậy phần còn lại?” Một người trong nhóm thoáng không kiên nhẫn hỏi.

“Dạ thưa ngài đệ tử, phần còn lại bán cho những vị đệ tử cùng tông môn của ngài, lúc đấy dùng vào mục đích gì hay bán lại với giá cao hơn cho những làng khác đấy không phải là việc của chúng tiểu nhân ạ.” Lão già thành kính trả lời.

“Ngươi đang định lôi bọn họ ra để dọa ta.” Dược huynh nghe vậy thì hiểu ý mà cau mày nói, khí, bắt đầu được lộ ra.

“Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám.” Lão già thành kính nói.

Dược huynh cau mày, rồi lại thôi.

“Tiểu nhân đã cung cấp hết mong các vị đại nhân minh giám.” Lão già nói.

“Được rồi lão cứ lui xuống lão, …” Tài huynh cười rồi hỏi.

“Cứ gọi tiểu nhân là thấp kém được rồi.” Lão già nói.

Tài huynh cười.

“Hôm nay những gì cần biết đã biết đủ, chúng ta đường xa mệt mỏi cũng cần phải nghỉ ngơi, không biết lão có mấy gian phòng trống cho bọn tạ nương nhờ mấy ngày.” Hiển huynh nói.

Những người khác đồng tình.

“Thưa chư vị đại nhân ngài đến vội vã lão già này chưa kịp chuẩn bị gì cả, nếu ngài không chê thì nhà của lão già này cũng là nơi ở tốt, hay nơi xa hơn chút có khu nhà khách chuyên cho các đệ tử ngừng.” Lão già thành kính nói.

Tài huynh cất tiếng:

“Làm gì có chuyện đảo khách thành chủ, chúng ta là người đệ tử, thân trong chính đạo, ở nhà khách là được rồi.”

“Dạ vâng thưa chư vị, tha thứ cho lão già không thể tự mình đưa tiễn.” Lão già thành kính chắp tay nói.

“Không sao ông cứ ngồi là được rồi.” Hiển huynh hiền từ đáp.

Người đến là thủ vệ, hộ tống người rời đi, để lại lão già đây, thâm trầm ở trong phòng.

Đám đệ tử cười cười nói nói, dạo bước đi với nhau, ai cũng chắp tay, không thì thong dong, cao quý mà tự tại vô cùng.

Bước vào nhà khách, nơi vô cùng cao sang, người đứng chờ sẵn, thấy người liền nói:

“Chư vị đệ tử, chúng tiểu nhân đã sắp xếp những phòng ốc cao cấp nhất dành cho các ngài, mời các ngài vào ạ.” Cẩn thận như sợ làm phật ý đối phương, thành kính như thể đối phương là cha sinh mẹ ruột.

“Ừm.” Những người đệ tử “ừm” khẽ một tiếng rồi rời đi.

Cả cuộc đời họ, đây là giây phút cao quý nhất.

Có những người từ làm nông, có những người từ nghèo khó, anh em ruột thịt đánh g·iết nhau vì chút lợi lộc, cha mẹ con cái đ·ánh đ·ập lẫn nhau vì vài miếng ăn, giờ tư chất đã có, lòng người thay đổi, một bước thành đại nhân, một bước lên trời.

Những kẻ phàm nhân có lợi lộc địa vị cao hơn bọn họ, giờ nhìn bọn họ đều cúi đầu xưng thần hết, thứ khoái cảm này, ai chịu cho nổi.

Bước vào trong phòng riêng, mỗi người được một phòng, ai cũng đang tận hưởng những đặc quyền cao quý nhất, nhưng Hiển huynh lúc này đang cùng Tài huynh một phòng.

Trà đã được pha, phục vụ ra ngoài, hai người Hiển huynh cùng Tài huynh đang thưởng trà ngắm họa.

“Tranh treo trên tường nghe nói từ một phàm nhân họa sư, đúng là khâm phục.”

“Quân vương vì xã tắc, người vì đại nghiệp, người họa bức tranh này đã điên cuồng vì nó.”

Hiển huynh nói, Tài huynh đáp.

Hoặc ngược lại.

“Lão già ấy huynh thấy thế nào?” Hiển huynh hỏi, ý mơ hồ.

“Sống lâu trên đời lòng dạ thâm độc, không phải tài năng trời ban, mà từ biển máu bước ra, đối đãi phải cẩn thận.” Tài huynh từ tốn nói.

“Những thông tin họ cung cấp thì sao?” Hiển huynh hỏi.

“Thông tin cụ thể, nhưng lại thiếu những đoạn cần biết, rõ ràng họ biết những thứ gì đó, nhưng lại làm vẻ như ngơ.” Tài huynh đáp.

Nói tiếp:

“Hơn nữa, Dược huynh người này dù có lòng dạ nhưng lại khá nóng vội không suy nghĩ nhiều, lấy dao kề cổ hạ mã uy lại bị người đẩy dao ra rồi lộ ra hộ giáp.”

“Giờ chúng ta đã biết Dược huynh thực lực cao nhất, ta huynh cộng lại không bằng, đồng thời lão già kia quen biết với vài vị đệ tử, mà có thể liên tục ra tông buôn bán, chỉ có thể là Hoàng Cơ.” Vài chữ cuối được Tài huynh nhấn mạnh.

“G·i·ế·t hắn những người kia có để ý, một tên phàm nhân thôi sao phải suy nghĩ nhiều.” Hiển huynh, nói như đang hỏi.

“Đánh c·h·ó phải nhìn mặt chủ, trong mắt những người kia một tên phàm nhân mang lại lợi ích còn hơn là một tên thấp kém, cùng tông.” Tài huynh nói, lại nhấn mạnh hai chữ cuối.

“Họ dám g·iết chúng ta sao, trong tông ý?” Hiển huynh hỏi.

“Trong tông không dám, ngoài tông thì sao.” Tài huynh nói.

Ở một bên khác, Hiền Thế hai người vừa đi ra khỏi phòng làm việc cùng với trưởng làng của làng Hữu Mỏ.

Sắc mặt ai cũng vui vẻ nên không có vấn đề gì.

Nhưng một lúc sau vui vẻ mới được lộ ra trên mặt của Hiền huynh một người.

“Lần này nhờ quen biết của huynh mà chuyện mới dễ dàng như vậy, nếu không một người ta đến chuyện chẳng biết sẽ như nào.” Hiền huynh lễ phép nói.

“Thôi, thôi, Hiền huynh đừng tâng bấc ta quá ta dễ ngượng ngùng, chỉ là sống ở đây lâu rồi có quen biết chút nào có gì đâu.” Thế huynh một bộ khiêm tốn nói.

Chẳng biết từ đâu Thế huynh từ một vẻ thư sinh kiếm ra được bộ nho sinh quan sĩ, quân sư chi khí, nhìn thôi đã thấy kiến thức đầy mình, quân sư tinh quái.

Thiếu mỗi cái, à thôi.

“Nào có đâu nhờ huynh thì Lâm trưởng làng đâu dễ dàng như vậy toàn tâm, thiếu huynh tối nay đâu dễ dàng.” Hiền huynh chắp tay nói.

Trưởng làng Hữu Mỏ họ Lâm, là quản lý của khu vực mỏ, đồng thời cũng là gia chủ của Lâm gia, trong giới phàm nhân, Lâm tộc trưởng là một người vô cùng quyền lực.

Khu vực này có hai khu vực chính là mỏ cùng cảng, đối trọng với nhau, như đêm với ngày, nhưng giờ cảng bị tách ra, mỏ thì ngay từ đầu đã không được quản lý tài nguyên từ cấp ba trở lên, trước là ngang ngang, giờ là cao thấp.

Hữu Mỏ làng là làng lớn, sánh ngang với cả Bách Nghiệp và Vì Cảng hai làng.

Dân số của mỗi làng ít nhiều cũng khoảng mười vạn, tức trăm nghìn.

Lâm gia đồng thời cũng là gia tộc lớn nhất ở làng Hữu Mỏ, dân số nghe đồn là chiếm hơn một nửa ở nơi đây, cách nhau cũng phải mười mấy hơi mươi đời rồi, nhưng chỉ cần mang họ là người của Lâm gia.

Phụ thuộc Lâm gia là vô số tộc khác, cũng chảy trong người huyết mạch, cũng mang họ giống nhau, nhưng lại tách ra làm tộc riêng nên tên của họ phụ thuộc vào từng tộc sẽ là Lâm Tiểu Nhất thẳng đến Lâm Tiểu Thập Bát thì mới ngừng, Lâm gia đời mới tộc trưởng cũng là chọn từ một trong mười tám người đấy, đời cũ gia tộc trưởng, cha làm rồi thì con không, cháu thì được.

Hơn nữa Lâm gia còn nổi tiếng vô cùng đoàn kết và đùm bọc lẫn nhau, trong gia tộc tranh đấu thì vẫn có nhưng không đến mức, trời cay đất ghét như đế vương gia vốn vô tình.

“Nhưng những gì Thế huynh nói ban nãy ta có chút không hiểu, đêm thì có ngày, kính thì có sợ, nhưng sao lại để ta làm đêm mà không phải làm ngày?” Hiền huynh lễ phép hỏi.

“Thưa chủ công.” Thế huynh lễ phép nói.

“Có những chuyện là đêm thì dễ làm, hơn nữa, …”

Đến đây ghé miệng lại gần tai Hiền huynh nói thì thầm.

Nói đến mười phút mới tách nhau ra lúc này hai người cười thâm độc.

“Thế huynh đúng là thiên cổ kỳ tài, tàn ác tàn ác quá.”

“Không có, không có, sống lâu biết chút không tính gì là kỳ tài.”

Chương 280: Bí Mật