Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 281: Thiếu Nữ
Hiền huynh nói, Thế huynh cười, thâm độc đáp.
Hai người chậm rãi đi, đến một nơi hoang vắng.
Thiếu nữ đẹp trước mắt, hỏi nàng, nàng là ai?
“Đẹp thật, phải không?” Thế huynh quay sang Hiền huynh hỏi.
Hiền huynh cười, đáp:
“Phải, đẹp nhất mà ta từng thấy cho đến giờ.”
Nói, Hiền huynh bỗng hô lớn:
“Thiếu nữ đứng dưới trăng,
Gió với mây làm bạn.
Độc mộc cầu một bóng,
Hỏi nàng nhớ nhung chăng?”
Thiếu nữ giật mình, chạy mất.
“Không ngờ Hiền huynh còn biết làm thơ văn đấy.” Thế huynh cười rồi nói.
“Học một chút, biết vài điều.” Hiền huynh đáp.
Hai người chậm đi.
Cô gái chạy nơi xa đến một nơi dừng lại, có bóng người nơi đó, mặt vui hớn hở lên:
“Huynh, …”
Người bước tới là một lão già, có vẻ không phải là mong đợi của cô gái, khi khuôn mặt đã lộ rõ sự buồn rầu, thất vọng.
“Ta đã nói con không đi tìm thằng ấy, lời khuyên của ta con vứt bỏ ngoài tai.” Lão già nói, như đe dọa.
Cô gái chưa kịp lên tiếng, một đống người đã vây quanh, không nói nữa nhận mệnh, cô giơ tay chịu trói.
Đi cùng lão già với một đám người rời đi.
“Cô ấy ngây thơ nhỉ.” Thế huynh nói.
“Cô ấy ngây thơ lắm.” Hiền huynh đáp.
Hai người đứng trên những cành cây cao, rồi rời đi.
Hôm sau.
Trong phòng làm việc lớn.
Hiền huynh cùng Thế huynh thêm Lâm gia gia chủ ba người đang ngồi làm việc.
Lấy Hiền huynh làm chủ, hai người làm phụ.
Bỗng lão già cất tiếng hỏi:
“Thưa ngài đệ tử, không biết từ hôm qua tới giờ nơi này có gì làm ngài phiền lòng chăng?”
“Đâu nào có.” Hiền huynh vu vơ nói.
Thế huynh cười, cất tiếng:
“Hiền huynh chỉ là say, thoáng hương rượu một đêm dài.”
Hiền huynh cười, khẽ.
“Rốt cuộc là cô gái nào khiến cho người đệ tử phải say đắm đến thế?” Lâm lão tò mò hỏi.
“Cô gái đứng trên cầu độc mộc, đã c·ướp lấy trái tim, của người nào chẳng rõ.” Thế huynh nói, mập mờ, ngữ khí trêu chọc.
Lâm lão nghe vậy nghi hoặc không hiểu, nhưng nhìn Hiền huynh, lão hiểu, chàng trai ấy đã trúng phải lưới tình.
Sét đánh trong đêm tối, tuổi trẻ mà nên hiểu được.
Lâm lão nghĩa khí, nhưng vẫn mang theo một chút tò mò mà nói:
“Lão già này ở đây cũng coi như là có chút mặt mũi, ngài đệ tử chỉ cần cho lão già biết một chút về ngoại hình người chắc chắn sẽ được tìm thấy.”
“Ấy ấy đừng làm thế.” Hiền huynh nói.
Rồi thở dài, mắt xa xăm, nói:
“Người đứng đợi dưới trăng,
Những trăng không trong mắt người.”
Lâm lão nghe liền hiểu, buột miệng lỡ nói ra:
“Đôi khi tình là thế, người mình thích nhưng vẫn là đến muộn màng.”
“Cô ấy có người khác, vậy thì thôi, thiên hạ này mỹ nữ, thiếu một còn rất nhiều.”
Thế huynh cười liền nói:
“Nhưng chỉ sợ người ấy, si tình quên hương thơm.”
Hiền huynh cười không nói, tiếp tục làm việc.
Lâm lão nhìn thấy thế, có chút không đành lòng nói:
“Lão phu có người con gái trẻ, có thể không sánh bằng một người, nhưng ít nhiều cũng đang còn tuổi trẻ, mười sáu mười tám, cái tuổi lứa đôi, ngài đệ tử nếu không chê, có thể ghé qua xem một chút.”
“Lâm lão mời ta sẽ đến, chuyện lứa đôi ngài chớ lo.” Hiền huynh hiền từ nói.
Rồi tiếp tục làm việc.
Bữa tối.
Hiền cùng Thế hai huynh đệ đến nhà của Lâm lão ăn cơm, Lâm lão người dẫn đường nên đi nhiệt tình lắm, ai ai cũng niềm nở, ngài đệ tử đến nhà.
“Ngài đệ tử thứ lỗi, không phải là tôi không muốn đưa con bé ra đâu, mà ngày hôm nay con bé bị bệnh chẳng muốn ra ngoài tôi cũng không muốn ép dù sao mấy hôm nay con bé bị bệnh nhiều.” Lâm lão cúi đầu thành khẩn mà nói.
“Lâm lão đừng nói thế mau mau đứng dậy đi.” Hiền huynh khiêm tốn đỡ Lâm lão đứng lên mà nói.
“Tạ ngài đệ tử thông cảm.”
Bước vào phòng ăn tối nơi đây có mấy người, người đến rồi đứng lên nhìn thành khẩn hành lễ.
“Ngài đệ tử xin chào.”
“Ngài đệ tử xin chào.”
Hiền huynh mỉm cười hiền từ đáp lại.
“Để chư vị đợi lâu, chư vị buổi tối tốt.”
Lâm lão liền vui vẻ giới thiệu.
Tay hướng về một người nói:
“Thưa ngài đệ tử, đây là con cả của lão phu gọi là Lâm Đại.”
Hiền huynh mắt hiền từ nhìn sang không nói.
Tay hướng về người khác, Lâm lão giới thiệu:
“Đây là đứa con thứ, gọi là Lâm Nhị.”
Lâm Nhị giới thiệu xong, liền vội cất tiếng vui vẻ nói:
“Ngài đệ tử đến đây để gặp tiểu muội, muội ốm chờ đệ đi hóa trang, cho nó đỡ phí đi một tối.”
Hiền huynh cười, hiền từ mà chẳng nói.
Lâm lão cũng cười, không nói.
“Sao lại có thêm một ghế trống ở đây?” Hiền huynh nhìn rồi hỏi.
“Dạ thưa.” Lâm Đại cất tiếng nói.
“Ghế này là dành cho lão tam, nhưng lão tam hôm nay hẳn là vẫn đang đi làm ở mỏ chưa về, trong ba huynh đệ lão tam là chăm chỉ nhất điều này không ai cãi lại được.”
“Lão tam cả cuộc đời chỉ xoay quanh hai chữ công việc, nó không đến được tối nay, mong ngài đệ tử thông cảm cho.” Lâm lão tỏ vẻ hối lỗi nói.
“Không sao, vì khu mỏ những người như lão tam mới là đáng quý.” Hiền huynh chẳng có chút nào bận tâm hiền từ nói.
Bữa cơm bắt đầu, kéo dài vài tiếng rồi cũng kết thúc, khi Hiền huynh đi, Thế huynh cũng rời, Lâm lão mới kéo Lâm Nhị đang say tí bỉ lại, vỗ một cái thật mạnh rồi nói:
“Đùa cợt kiểu gì đấy, có những trò đùa không phải ai cũng nói được đâu, ngài đệ tử không phải là hạng người đùa cợt được, lần sau muốn trêu ai phải biết rõ người ấy.”
Lâm Nhị bị vỗ đến tỉnh rượu, quay sang Lâm Đại dù say vẫn đang trừng mắt mình, hối lỗi liền chậm rãi rời đi.
Lâm lão quay sang Lâm Đại, phân phó nói:
“Con đi tiễn ngài đệ tử, chân tay này của ta khi rượu vào đã không thể đi được nữa rồi.”
“Bệnh của cha còn đó, rượu ấy uống ít thôi.” Lâm Đại thoáng trách móc rồi dìu Lâm lão lên ghế ngồi nói.
Lâm lão cười, rồi xua tay.
Lâm Đại rời đi.
Trên con đường vắng, Hiền cùng Thế hai người đang trò chuyện, chỉ vài chữ được tuôn ra nhưng chủ yếu là ngâm thơ.
Ánh trăng sáng chói qua,
Thiếu nữ ngồi cửa sổ.
Ngoảnh mặt nhìn sang đấy,
Nàng ơi có nhớ ta?
Hiền huynh cất tiếng hô nói:
“Thiếu nữ bên cửa sổ,
Ngồi dưới ánh trăng sáng.
Ánh mắt hướng xa xăm,
Hỏi nàng có người đợi?”
Cô gái nghe xong giật mình, trốn mất.
Lâm Đại chạy tới nghe thấy cảnh này.
Liền hỏi.
“Ngài đệ tử không biết là làm thơ này, vì ai?”
Hiền huynh thấy thế hiền từ nói:
“Vẫn là cô gái ấy,
Đứng dưới ánh trăng kia.
Hôm qua cầu độc mộc,
Hôm nay bên cửa sổ.”
“Cô gái ấy?” Lâm Đại nghi hoặc.
Hỏi:
“Là người con gái nào đã c·ướp lấy trái tim kia?”
“Diễm phước ấy nó là của người nào?”
“Ta không biết.” Hiền huynh hiền từ đáp.
Lâm Đại nghi hoặc.
“Nhưng ta biết nàng đang ở nơi này.” Hiền huynh nói.
Nói rồi định đi.
Lâm Đại vội cất tiếng nói:
“Ngài đệ tử chớ vội đi, nàng nơi đây có sợ nàng đi mất.”
Hiền huynh hiền từ đáp:
“Nàng nơi đây nhưng mắt nàng nơi xa.”
Nói rồi liền đi.
Thế huynh không nói, chỉ đi theo người.
Bỏ lại Lâm Đại.
Nghi hoặc một mình.
Trở lại bên cha, thuật lại câu chuyện.
Lâm lão nghe xong, miệng cười rồi nói:
“Nơi đây thiếu nữ chỉ có con nàng.”
“Nhà ta diễm phúc, thật hay, thật hay.”
Lâm lão cười, sảng khoái.
“Muội muội?” Lâm Đại nghi hoặc.
Lâm lão cười không nói.
Lâm Đại nói:
“Nhưng muội có sao không, yêu tình yêu sắp xếp.”
“Giữa rắn cùng với rồng, chọn một con chọn đi.” Lâm lão từ tốn nói.
“Con sẽ xắp xếp với ngài đệ tử, gia tộc kia cũng cần loại bỏ, cuộc hôn nhân ấy không cần phải sắp xếp.” Lâm Đại nói, rồi rời đi.
Để lại Lâm lão, cười sảng khoái.