Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 286: Thao Túng

Chương 286: Thao Túng


"Ta, ..."

“Ta, …”

“Ta, …”

Nhìn Lâm muội, nước mắt rơi, lúc này, Tuế công tử, cũng chẳng biết, nói lời gì.

“Huynh đi đi.” Lâm muội nói.

Giống như quyết định.

Cắt đi một lớp thịt trên thân.

Lau nước mắt, mắt sắc lạnh.

“Duyên không phận.”

“Đời là thế.”

“Mệnh huynh trưởng.”

“Ta vợ người.”

Tuế công tử tức giận, tức giận, vì thế giới này, tức giận vì nhiều điều bất công, tức giận vì tình có duyên mà chẳng có phận.

Quan hệ lợi ích nhưng nhìn trong mắt hai người đều có tình yêu.

“Huynh buông tay.” Lâm muội cứng rắn nói.

Nhưng, đoạn tình đoạn nghĩa, một lời nói là được sao?

“Huynh buông tay.” Lâm muội quyết liệt.

Tay nắm chặt, không thả.

“Huynh buông tay.” Lâm muội cương quyết.

Hắn dùng lực, định tiến lên, muốn chiếm lấy, nữ vợ người.

Sợ chuyện không ổn.

Lòng lại không yên.

Lâm muội dịu lại.

An ủi hắn nói.

“Huynh mau về đi, chuyện này chẳng được, huynh thật không sợ, quên người nhà sao?”

Câu nói, như tỉnh ngộ, đang điên tình, Tuế công tử.

Nhưng tay vẫn nắm chặt lấy.

Mà chẳng nỡ buông ra.

Nước mắt đã rơi.

Nhưng lời còn chẳng nói.

“Huynh buông tay đi.” Lâm muội lại quyết liệt.

Lời nói chẳng to vì sợ người ngoài nghe thấy.

Tuế công tử nhìn Lâm muội, chẳng nỡ, lại tức giận.

“Huynh mau rời đi, chúng ta không còn chút tình cảm nào nữa, niệm tình là người thương cũ, nếu huynh không buông tay ta sẽ hét toáng lên, lúc đấy gia đình huynh họa không gánh nổi.”

Tay nắm cổ tay, tay kia nắm chặt.

Tức giận, khó chịu, nhưng hơn cả, là buồn.

Tuế công tử, không dám nhìn nàng nữa, vì Lâm muội, dù có đau cũng dám cắt khối thịt này đi.

Vì nàng, vì hắn, vì gia đình.

Tuế công tử, buông tay.

“Huynh đi mau.” Lâm muội nói.

Quả quyết, cứng rắn.

Không niệm tình.

Hai tay của Tuế công tử nắm chặt, tức giận.

Nhưng lý trí vẫn còn, nên xoay lưng rời đi.

Người đi, cửa mở.

Lâm muội chậm bước ra.

Mắt ngắm trăng.

Tay với trời.

Thở dài, nước mắt rơi.

Nói.

“Kiếp này có duyên mà không phận, kiếp sau có duyên ắt vợ chồng.”

Rồi về phòng.

Gia nhân nhìn thấy Tuế công tử đi, ai cũng làm như chẳng biết, mặc người bỏ chạy.

Chuyện này, lan đến tai của tam thái tử.

Đêm khuya, rượu say, nhưng người vẫn đang làm việc.

Tì nữ sau hầu, nhưng cũng chỉ là rót nước, pha trà.

Lấy những tài liệu cần lấy.

“Thưa công tử.”

Ngoài cửa có tiếng người.

Gõ cửa xong rồi vào.

Tam thái tử nhìn thấy.

Chẳng ý kiến, không lời.

“Gia nô trong phủ có một người, tay phải nhận lấy ba trăm viên linh thạch, tay trái mở cửa cho người vào, chuyện ngươi định nói là thế có phải không?” Lâm Tâm nhìn người nô bộc ấy, điềm nhiên cất tiếng nói.

Người nô bộc thoáng ngạc nhiên, nhanh rồi cũng biến mất, như sớm đã hiểu được, trước mặt là người nào.

“Số tiền ấy đáng để một người bỏ mạng.” Giống như chẳng để ý, trước sau vẫn điềm nhiên, Lâm công tử chậm rãi, không vội cất tiếng nói.

“Tuế gia vì việc này đã bỏ ra nhiều.” Người nô bộc quỳ dưới đất cất tiếng nói.

“Không phải Tuế gia, mà là Tuế công tử.” Lâm Tâm điềm nhiên cất tiếng nói.

Rồi tiếp tục làm việc.

Người nô bộc vẫn lặng im.

Quỳ nơi dưới đất.

“Nàng vẫn còn trong trắng chứ?” Lâm tam thái tử, bỗng cất tiếng, điềm nhiên hỏi.

“Không có tiếng lạ gì nên nô tài nghĩ vậy.” Người nô bộc quỳ ở dưới đất không dám ngẩng đầu lên cất tiếng nói.

“Kể cho ta đầu đuôi câu chuyện xem nào.” Tam thái tử cất tiếng, nói lời.

Chẳng dài, chẳng ngắn, một quãng thời gian, nghe xong câu truyện Lâm Tâm cất tiếng nói:

“Con cháu của Lâm gia, quả nhiên có khả năng thao túng.”

“Nô tài không nghĩ vậy, con cháu của Lâm gia, ai ai cũng người tốt.” Người nô bộc đang quỳ dưới đất kia bỗng cất tiếng phản bác nói.

Chân mày thoáng nhướng lên, tam thái tử nghe, cất tiếng, rồi điềm nhiên hỏi:

“Ngươi đi theo ta bao lâu rồi?”

“Dạ thưa công tử, nô tài theo công tử, mười năm có thừa.” Người nô bộc kia cất tiếng trả lời nói.

“Cây uốn khó thẳng.” Tam thái tử điềm nhiên nói.

Rồi đứng lên.

Đi đến nơi người nô bộc, dựng hắn dậy.

Nói:

“Chữ ra khỏi miệng, không ai thích bị nói sai.”

“Chữ viết trên giấy, không ai thích bị nói lệch.”

“Người, muốn góp ý, phải khéo léo hơn.”

“Để tránh bị mất lòng.”

Người nô bộc nghe, sâu bái tạ, nhưng không cất tiếng.

Khom lưng, cúi người, theo sau tam thái tử.

Chậm đi đến chậu cây, tam thái tử sờ lấy.

Tay sờ lấy thân cây, như cách sờ hài tử.

Nhưng.

Mặt điềm nhiên, lặng như nước.

Nhấc cây lên, rời khỏi chậu.

Miệng cất tiếng nói vài lời:

“Nhổ tận gốc, tiền về gia đình ngươi.”

Người nô bộc, như người lính được huấn luyện lâu năm, sẵn sàng đi, bất cứ lúc nào kể cả ngoài ý muốn, nhưng nghe xong, cũng rợn người.

Cúi đầu thật sâu bái tạ, rồi rời đi.

Tam thái tử quay lại, nhìn thị nữ trong phòng, miệng chậm cất tiếng nói:

“Ngươi bị điếc phải không?”

Tì nữ vẫn đứng yên, như thể không nghe được, tiếng người nói điều gì.

Hôm sau.

Một đám nô bộc tụ lại với nhau, không chủ gọi nên đây là giờ chơi bời của đám.

Nhưng một người.

Lại mặt trầm như nước, cất tiếng nói:

“Hôm qua tin tức, mọi người nghe được phải không?”

“Ừm.” Những người khác vui cười, nghe xong trầm như nước.

“Mấy tên nô bộc ân oán nhỏ, vậy mà đem đao đem người, đêm đến vào nhà, chém sạch.”

“Già trẻ, lớn bé, gái trai, nam nữ, cho dù có van xin, một hộ gia đình, nói c·h·ế·t là c·h·ế·t.”

Một người mặt trầm như nước cất tiếng nói.

Những người khác, im lặng.

“Ta được lệnh điều tra hiện trường.” Người mặt trầm như nước đầu tiên cất tiếng nói.

“Khi tiếng kêu hô lên.”

“Chẳng biết tên nào điên.”

“Mang dao, g·i·ế·t là g·i·ế·t.”

Người run lên, chẳng biết vì sợ, hay là hãi, trước lòng người.

“Xác trẻ con đầu rơi khỏi cổ.”

“Xác người già, quỳ đất xin tha.”

“Xác vợ chồng, mỗi người một nửa.”

“Thế đạo này đúng là thế đau thương.”

Người nói, tất cả.

Thở dài.

“Nghe đâu cũng có mấy nô bộc bị g·i·ế·t, hình như là loạn chém g·i·ế·t nhau.” Một người nô bộc cất tiếng nói.

“Xác người phơi thây như hả dạ, đầu rơi máu chảy như không người.”

“Nghe nói chuyện này đã đến tai tam thái tử.” Một người nô bộc cất tiếng.

“Giáo huấn điều sẽ có, nhưng chỉ sợ nghiêm khắc nhiều.” Một người nô bộc khác thở dài, nói.

“Có biết được là ai g·i·ế·t người không?” Một người nô bộc hỏi.

“Chịu.” Người nô bộc khác cất lời nói.

Tin tức được lan xa.

Ai ai cũng nghe thấy.

Kẻ nằm xuống nhiều nhất.

Là kẻ biết quá nhiều.

Làm gì còn ai biết Tuế công tử đến đâu.

Nhưng trong nhà của một người mẹ già và một bầy con hoang nhỏ.

Có thêm ba trăm viên linh thạch, như phần nào an ủi, cho đám trẻ, trước thiếu mẹ, sau thiếu cha.

Vật đổi thì giá đổi.

Dù sao ở nơi đây.

Mười viên linh thạch thôi.

Sống tiết kiệm một chút.

Đủ cho một phàm nhân.

No bụng ở nhà tốt.

Ăn ngủ, được cả đời.

Chuyện này, đã kinh động đến Lâm gia, Lâm lão.

Dù sao đã mười năm.

Chưa người nô bộc c·h·ế·t.

Trong một cuộc loạn chiến.

Lại với nô bộc khác.

Lại người của Lâm gia.

Nghe tin ân oán đánh nhau, Lâm lão bán tin bán ngờ.

Già thành tinh rồi, nên kịch bản vô số, cũng mường tượng được chút.

Chương 286: Thao Túng