Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 287: Thằng Ngu

Chương 287: Thằng Ngu


Tìm hiểu kỹ thì biết.

Người không che dấu vết.

Là Lâm tam thái tử.

Lâm lão biết.

Không tìm hiểu nữa.

Tháng đầu đã kết thúc.

Kịch bản đã viết xong.

Giờ tất cả mọi người.

Đến nơi cần phải đến.

Nơi làm việc của Minh Triết hắn.

Ở đây đã tụ tập.

Được rất rất nhiều người.

Đoàn người từ hai làng.

Theo chân chậm đi đến.

Đi đầu là Hiền huynh cạnh đó là Thế công tử, theo sau là Lâm lão.

Đoàn sau là của làng bên kia.

Với mười hai đệ tử.

Không có người cố vấn.

Hay quản lý đi cùng.

Tất cả mọi người.

Đều đang đứng nơi cửa.

Nhìn Lâm lão Hiền huynh, người bên kia cười nói:

“Chúc mừng Hiền huynh đệ, sớm lấy được vợ hiền, là Lâm gia công chúa.”

Theo sau là vô số lời chúc mừng khác đến từ mọi người.

“Cảm ơn, cảm ơn chư vị huynh đệ.” Hiền huynh chắp tay theo lễ đáp lại.

Thế huynh đứng sau, cười chẳng nói.

“Nhưng sao ta nghe ngóng, hai người không ở chung, đêm động phòng cũng thế, người đến rồi lại đi.” Một người trong nhóm kia trêu ghẹo hỏi.

Hiền huynh chỉ cười, còn Lâm lão xấu hổ.

Nhưng cánh cửa mở ra, có một người bước tới.

Tất cả đều im lặng.

Không ai nói một lời.

Thế huynh đi đầu chắp tay cúi người hành lễ nói:

“Sư phụ.”

“Trưởng lão.” Những người khác cũng cung kính hô theo.

Lão già từ bên trong đi ra, mắt liếc qua một vòng, miệng chậm hô, chậm nói:

“Ngài ấy đang làm việc, chư vị đây đến sớm, thân phải đợi một lúc, lát nữa mới đến giờ.”

“Cảm ơn trưởng lão chỉ dạy.” Nhóm người đồng thanh hô.

Trong đấy có cả Hiền huynh cùng Lâm lão.

“Người ấy tâm trạng thế nào, thưa sư phụ?” Thế huynh đến gần lão già như làm thân hỏi.

Những người khác không lộ vẻ, nhưng tai vẫn thích lắng nghe.

“Con đoán được sao?” Lão già kia điềm nhiên nói.

Thế huynh nghe vậy cười trừ khiêm tốn, chậm lui xuống không hỏi câu gì.

Khi mặt trời đã xua tan đi mây đen, cánh cửa kia lại mở.

“Vào đi.” Lão già nói.

Đoàn người chắp tay hành lễ đối với lão già ấy rồi nối đuôi nhau đi vào.

Bước lên cầu thang, nơi đây vắng vẻ, không một bóng người.

“Nghe đồn nơi này, vừa nơi ở tạm, vừa nơi làm việc, dành cho vị kia.” Thế huynh thì thầm, không to không nhỏ nói.

Ai tinh ý đều nghe được, trong đó, có cả già thành tinh Lâm lão.

Trong lòng người, ai bây giờ, cũng hồi hộp, dù là đệ tử già đến trẻ, tu vi cao đến thấp, nhất là Lâm lão già thành tinh rồi, cũng hồi hộp.

Một phần nữa, là sợ.

Từng bước đi, chưa bao giờ nặng nề đến thế.

Hơi thở này, sao không thể giữ được trái tim.

Giống như dây cương giữ lấy ngựa.

Dừng nó lại là điều không tốt, nhưng ít nhiều cũng phải làm chậm nó đi.

Nỗi sợ.

Nó cứ quang quẩn bên tai.

Thì thầm về những truyền thuyết.

Những câu chuyện.

Của người ấy.

Một.

Đại nhân vật.

Cuối cùng cũng đã đến.

Thư phòng nơi làm việc.

Nằm trên tầng cao nhất.

Ở đây không bóng người.

Gõ cửa.

Cánh cửa không khóa.

Mở ra.

Người đi vào.

Thế huynh đi đầu.

Rồi đến Hiền huynh.

Sau là Lâm lão.

Cuối mới là đoàn người.

Thư phòng khá lớn.

Nên chứa hết tất cả.

Ấn tượng của Lâm lão.

Một người đang làm việc.

Với một vẻ điềm nhiên.

Không hiền từ trong mắt.

Chẳng vui.

Cũng chẳng buồn.

Nhưng Lâm lão, cùng tất cả.

Đều sợ.

“Chào ngài đệ tử.”

Giống như một căn bệnh, sợ có thể l·ây n·hiễm, tất cả đồng thanh hô, một câu không hoa mỹ.

Nhưng tay thì run rẩy.

Vì sợ hãi trong lòng.

Họ đứng chẳng dám nói.

Không ai cất một lời.

Hắn.

Không nói.

Làm việc.

Nửa giờ sau.

Hắn ngừng.

Có hai người nhóm đệ tử.

Quỳ xuống hành lễ nói.

“Thưa ngài.”

Hắn, chú ý.

Từ trong ngực họ lấy ra một bản thiết kế.

Giống như đã tập lâu, hai người đồng thanh hô nói:

“Đây là bản thiết kế tàu thuyền ở nơi đây.”

“Trước hai người chúng tôi từng học hỏi một vài kiến thức về lĩnh vực này.” Người bên trái cất tiếng.

“Thuyền này được thiết kế rất tốt.” Người bên phải hô lên.

“Nhưng nó đã bị lỗi thời và không còn phù hợp.”

“Chúng tôi có một bản thiết kế mới.” Lấy ra một cuộn giấy khác.

“Nó dùng ít năng lượng hơn.”

“Hoạt động được lâu hơn.”

“Mang lại hiệu quả tốt hơn.”

Hắn nghe, nói:

“Mang lên đây.”

Hai người họ mang lên.

Hắn xem, đọc.

Một lúc lâu.

Hắn nói:

“Được.”

Hai người kia mừng.

Nhóm đệ tử kia thừa thế.

Xông lên hô tiếng nói:

“Thưa ngài đệ tử, công lao của việc này không nhỏ, chúng tôi thiết nghĩ, nên ban thưởng hai tấm miễn tử lệnh.”

“Chúng tôi mong ngài đệ tử xem xét.” Nhóm đệ tử kia những người khác hiểu ý, cũng cúi đầu chắp tay nói.

Hắn im lặng, điềm nhiên, quan sát.

Lâm lão nhìn ánh mắt, rợn người.

“Được, mỗi người trong hai vị, đều có một lần miễn.” Hắn nói.

Hai người kia mừng vui, cúi đầu nói cảm tạ:

“Tạ ơn ngài, tạ ơn ngài.”

Hiền huynh không thua kém, khi người kia lui xuống, vội đi lên chắp tay, hành lễ cất tiếng nói:

“Thưa ngài đệ tử, suốt một tháng qua cầm quyền quan sát, số lượng khoáng sản ở nơi đây rất nhiều, dẫn đến việc khai thác xong còn thừa, cất trong kho thì chật, gần như chẳng còn chỗ nào để cất, tôi nghĩ, chỉ tiêu ở khoáng sản nơi đây rất ít, mong ngài đệ tử, mở rộng chỉ tiêu khoáng sản ở nơi đây, vừa giải quyết được lượng khoáng sản chẳng cất đâu cho hết, vừa tăng cao thu nhập cho người dân.”

“Thỉnh ngài xem xét.” Cả Lâm lão cùng Thế huynh đều đứng lên chắp tay cúi đầu.

Hắn im lặng, không nói.

Chỉ nhìn.

Quan sát.

Nhưng ánh mắt của hắn.

Khiến cho người bên ngoài hay trong cuộc.

Đều rợn người.

Điềm nhiên.

Liên tưởng đến.

Những câu truyện về hắn.

“Được.” Hắn nói.

Hiền huynh nhóm vui mừng, vội cúi đầu cảm tạ, nói:

“Cảm ơn ngài đệ tử.”

“Cảm ơn ngài.”

Hai người vừa cung cấp bản nâng cấp thuyền kia thấy vậy.

Cũng nảy ra ý tưởng.

Muốn đứng lên đinh nói.

Thì bị người cản lại.

Nhưng lại chẳng để ý.

Lại vẫn cứ đứng lên.

Chắp tay cất tiếng nói.

“Thưa ngài đệ tử.”

Hắn ngẩng đầu nhìn.

Đôi mắt như nhìn thấu tâm hồn.

Khiến người hăng hái lại phải rụt rè.

Nhưng vẫn cất tiếng nói:

“Làng bên này của chúng tôi cũng vậy, sản lượng cá rất nhiều, để chẳng đâu cho hết, mà hải sản thực phẩm ấy, cất chẳng để được lâu, giữ chẳng được bao nhiêu, cứ như thế liền phí, mong ngài cũng mở rộng chỉ tiêu, để giải quyết vấn đề lượng hải sản, vừa ấm lòng người dân.”

Hắn im lặng, không nói.

Chỉ nhìn.

“Được.” Hắn nói.

Vẫn vậy.

Nhưng khác.

Lần này.

Hắn nói thêm.

“Ngươi chắc chứ?”

Đôi mắt như nhìn thấu tâm can.

Khiến hai người ấy vừa lấy lại chút tự tin lại rụt rè.

Nhưng vẫn kiên quyết nói.

“Chắc ạ.”

Hắn gật đầu.

Không còn lời nào nữa.

Hai người kia lui xuống.

Tất cả im không nói.

Họ đang vẫn, chờ đợi.

Nhưng hắn lại làm việc.

Mang vẻ không để ý.

Đợi cả một hồi lâu.

Họ hành lễ ra về.

Mỗi người đi một nơi.

Nhưng có vẻ.

Hai người mang bản nâng cấp tàu thuyền kia.

Đang mang vinh quang vô tận.

Họ đang đắc ý lắm.

Ở một nơi xa.

Hiển huynh cùng Tài huynh đã kiếm được nơi quán rượu.

Ngồi xuống nơi tửu quán.

Rượu thịt được mang lên.

Khi rượu nhấp vào môi.

Tài huynh cất tiếng nói:

“Đúng là hai thằng ngu mà.”

Chương 287: Thằng Ngu