Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 287: Ở Chung

Chương 287: Ở Chung


Hiển huynh cười rồi nói:

“Tưởng kéo vào nhập đội, ai ngờ, hai thằng ấy, phế rồi.”

Tài huynh vẫn hơi chút tức giận, buột miệng, nói:

“Hai làng tranh danh tiếng, một phe là phải tranh, tất cả đều đang thể hiện mình trước vị ấy, vậy mà hai tên kia tranh được phần thưởng rồi mà không biết điểm dừng.”

“Nâng làng mình lên, hạ làng kia xuống, công sức chúng ta bỏ ra, chỉ là hai tên ấy quá ngu.” Hiển huynh hớp rượu bồi thêm một câu nói.

Tài huynh vẫn mang hơi chút nóng giận:

“Hai tên ngu đần ấy ra đến cửa vẫn còn vẻ tự đắc, vinh quang, mẹ nó, chúng chẳng hiểu gì về tình hình của hai làng cả.”

“Làng bên kia lấy Lâm gia làm chủ, có một người quản lý, có cắt một miếng thịt của nó đi thì cũng lại lắp vào, chẳng có chút tổn hại gì, chỉ khác, nếu trước là mờ mờ trong tối, mỗi ngày sợ b·ị b·ắt, thì giờ là đường đường chính chính nhận lương, Lâm gia người được vui vì giải quyết được nỗi lòng, thuận thêm lòng dân ý, mẹ nó chứ, một tiễn phải trúng hai ba điêu.”

“Còn làng ta thì sao.” Tài huynh càng nói mặt càng đỏ.

“Làng ta có năm gia và mười hai người quản lý, cắt bớt một miếng thịt của một hai gia tộc đi rồi chia đều cho năm nhà, dù có là đường đường chính chính, hai tên đó đã khiến cho một hai nhà bị thiệt không vui, tức giận, đoạn tài lộ như c·hém n·gười mẹ cha, liệu chúng còn hợp tác nhận chủ, những nhà khác cho dù được lợi mừng vui cũng sẽ chẳng nhận chúng làm chủ, vì mấy tên ngu ngốc lại còn khó có thể kiểm soát, nhận chúng làm chủ rồi ảo tưởng không chế, khác nào ôm lấy quả bom rồi mong nó không nổ.”

“Đúng là ngu, ngu thật mà.”

Tài huynh tức đến đỏ cả mặt.

“Làng chúng ta dù không cùng phe cánh nhưng cùng phái, nếu cứ thể hiện thế này trước vị kia đừng nói là cánh tay chỉ sợ đến gần còn chẳng được thôi.”

“Vậy Tài huynh đệ cũng nhận ra được, mục đích thực sự của chuyến đi này sao?” Thế huynh chẳng biết từ đâu xuất hiện nói.

Hiển với Tài hai người giật mình, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại mà nói:

“Đâu phải Tẩy Trần cảnh nào cũng được ra khỏi tông làm nhiệm vụ, đãi ngộ như thế đâu phải người nào cũng có đâu, hơn nữa lại làm nhiệm vụ ở nơi mà vị ấy quản lý, liên tưởng đến lời mà tông chủ ngầm thừa nhận há chẳng phải, tương lai rường cột đang tuyển một cánh tay.”

“Nếu không người như Thế huynh đây cũng chẳng ham vui vào cuộc.”

“Trong mắt Hoàng Cơ cảnh, Tẩy Trần người khác gì đâu sâu kiến.”

Nói mà chẳng ngần ngại, nói như không sợ gì, Thế huynh nghe liền cười trêu ghẹo nói:

“Đấu với ta nữa các vị không lo lắng sao?”

“Lo sao không lo.” Hiển huynh như say rồi nói.

“Nhưng cơ hội hiếm có, không thể hiện sao được, ta đâu muốn tương lai, thành tựu chức trưởng lão, ngồi tu luyện trong kho, tay chẳng nắm thực quyền, giống như thứ v·ũ k·hí, đến khi tông môn cần, mới đi ra để liều mạng.”

Thế huynh nghe xong liền cười.

Sảng khoái.

Rồi nói.

“Vậy sao chúng ta không hợp tác.”

Hai người kia như say, nhưng tỉnh, trầm giọng nói:

“Hợp tác thế nào?”

Không có ý cự tuyệt, cũng, chưa có lời đồng ý.

“Ba người.” Thế huynh nói.

“Trong một tháng chúng ta sẽ giúp chư vị ba người ngã ngựa, đến lúc đó số lượng ít hơn, những gia tộc kia cũng phải chọn người nắm quyền, hơn nữa.”

“Chuyện này vị ấy đều biết hết, chẳng phải là cơ hội, để cả bọn ta cùng chư vị, đều thể hiện được trước vị ấy sao?”

Lời đề nghị hấp dẫn.

Nó đánh vào tâm can.

Hai người kia có ý.

Nhưng vẫn chưa mủi lòng.

Mà nói:

“Chúng ta sẽ suy nghĩ.”

Thế huynh cười, không nói.

Rồi biến đi.

Ở một nơi xa, trong một căn phòng kín.

Có ba ghế trong này, nhưng lại một ghế trống.

Đồ ăn, rượu nước xếp đầy bàn.

Một già một trẻ, chỉ ngồi nhưng không nói.

Lúc.

Lâm lão cất tiếng nói:

“Thưa ngài đệ tử, ngài cũng thấy, lão phu không phải là thích càm ràm, nhưng vợ chồng đã cưới nhau thì cũng nên ở chung một mái, tránh lời nói của thế nhân, tránh, …”

Đến đây, Lâm lão ngừng chẳng nói.

Hiền huynh nghe vậy thì cười hiền từ đáp:

“Lâm lão chớ vội, chuyện này ngài nhắc nhiều rồi nhưng để ý làm gì lời nói của thế nhân, hơn nữa.”

“Lòng nàng vẫn còn nam nhân khác, ta đến bây giờ lại làm đau khổ nàng ư?”

“Vâng.” Lâm lão nghe, rồi đáp.

Buồn rầu.

Hiền huynh nhìn, cười chẳng nói.

Lâm gia, Lâm muội biệt viện.

Cửa sổ mở toang, nơi đó có chỗ ngồi, ngoài là cây mát, trời có mây xanh.

Lâm muội đang ngồi ở đó khâu kim may vá.

Ngoài cửa nơi đó, có nhóm tì nữ đang trò chuyện:

“Này, không thấy sao, tiểu thư kể từ khi cưới chồng về mặt cứ buồn rầu suốt.”

“Chẳng nhẽ cưới chồng rồi còn nhớ tình cũ.”

Người khác nghe vậy vội bịt miệng người kia ngay mà nói:

“Cẩn thận, người mà nghe được, chúng ta rơi đầu.”

“Sao phải lo.” Người kia thoát ra khỏi bịt miệng mà nói.

“Tiểu thư vốn tính hiền lành, xưa nay cây cỏ còn chẳng nỡ dẫm nát, huống chi là g·iết người.”

“Đấy là người ta nói thế thôi, nhưng sâu trong tâm can ai mà biết được, một hai câu không vui tâm trạng, chúng ta rơi đầu.” Người tì nữ khác sợ hãi mà nói.

“Mà tính cũng kì lạ nhỉ?” Người tì nữ khác thắc mắc nói.

“Kì lạ sao?” Một người khác tò mò hỏi.

“Kể từ khi cưới nhau về ngài đệ tử cũng chẳng đến đây thăm tiểu thư, cũng chẳng có một lời thăm hỏi gì cả.”

“Ta nhớ là đêm tân hôn ngài ấy cũng vậy, đến xong cũng chẳng cởi khăn mà nói vài lời liền đi luôn.”

“Hay chẳng nhẽ đây là cuộc hôn nhân chính trị, xong mục đích rồi thì thôi, như thế thì tội tiểu thư quá.” Người tì nữ ấy nói xong thì buồn.

Những người tì nữ khác cũng đồng cảm buồn theo.

“Thôi đừng nói, cẩn thận ngài đệ tử nghe được.” Một người tì nữ khuyên ngăn nói.

“Đúng là, ài.” Một người tì nữ nói, rồi lại thở dài.

“Cả hai đều là cuộc hôn nhân chính trị, nhưng nếu chuyện ấy là thật, thì Tuế công tử vẫn tốt hơn, dù sao thì tiểu thư vẫn yêu Tuế công tử, Tuế công tử vẫn yêu tiểu thư, còn ngài đệ tử, ài.” Tì nữ khác lại nói, rồi lại thở dài.

“Đừng nói, cẩn thận người hữu tâm nghe.” Tì nữ khác cũng thở dài, nghe rồi lại khuyên can.

Những lời này đương nhiên lọt hết vào tai Lâm muội, nhưng nghe vậy nàng lại nhớ đến chuyện đêm kia.

“Ta không phải là người ép buộc người khác, nếu nàng yêu nơi ta thì hãy đến ta tự tìm.” Những lời nói ấy vẫn còn vương vấn trong đôi tai của Lâm muội.

Dù lời nói, có không hoàn toàn, giống, nhưng ý nghĩa, gần như nhau.

“Tì nữ đang oán trách Hiền công tử, trong khi người sai đây là mình có phải không?” Giọng nói vang đằng sau khi Lâm muội ngồi may vá.

Giật mình quay đầu lại, nhũ mẫu đã đợi lâu.

“Nhũ mẫu sao người lại ở đây?” Lâm muội nhẹ nhàng nói.

“Sao ta không được ở đây, đây là nơi ta làm việc, con mới là người đang ở sai nhà.” Nhũ mẫu phản bác.

“Người chẳng nói lễ phép gì cả, dù sao con vẫn là tiểu thư của Lâm gia.” Lâm muội cười khẽ nói, lời tuy sắc bén, nhưng ngữ khí cùng sắc mặt lại chẳng có chút nào là oán trách.

Chương 287: Ở Chung