Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 288: Sai Lầm
"Là tiểu thư của Lâm gia nhưng cũng là vợ của Hiền công tử." Nhũ mẫu chậm rãi đáp lại, rồi ngồi xuống tết tóc cho Lâm muội.
"Thế, ngài ấy đã nói sao?" Nhũ mẫu hỏi.
Mắt ngắm trời, tay đan len, Lâm muội chậm rãi, cười mà nói:
"Ngài ấy nói, sẽ chẳng ép buộc, ngài ấy nói, khi nào con tự nguyện thì tự đến."
"Ngài ấy, không muốn, nhốt một con chim vào trong lồng."
"Thả ra rồi bay đi."
"Biết đâu nó ở lại."
"Quen rồi thì làm sao?" Nhũ mẫu cười hiền, trêu chọc hỏi.
Lâm muội khẽ cười, không nói.
"Nhũ mẫu chẳng hiểu con." Lâm muội thoáng trách móc.
"Chim nhốt chẳng ở lại."
"Thả ra rồi sẽ đi."
"Không bay cũng sẽ chạy."
"Sớm muộn rồi cũng đi."
"Ngang bướng." Nhũ mẫu vừa tết tóc cho Lâm muội, vừa trách móc.
Lâm muội khẽ cười.
"Vậy khi nào con chim đó nguyện ý."
"Tự đậu đến bàn tay ai?" Nhũ mẫu cười hỏi.
"Chim ấy vốn nguyện ý."
"Chỉ là, ..."
"Chỉ là không quên được ai kia."
Lâm muội nói, rồi ngập ngừng, nhũ mẫu nhìn, như đã quen, coi như con, hiểu rất rõ, nói.
Lâm muội không cười, tập trung đan len.
"Ngài đệ tử tối mai sẽ rảnh đấy, con có muốn đi thăm không?" Nhũ mẫu thoáng dò hỏi.
Lâm muội cười trách móc:
"Nhũ mẫu có phải là ám tử của phụ thân không?"
"Sao mà mập mờ thế."
"Ta vốn là nô bộc của phụ thân con mà." Nhũ mẫu bĩu môi, thản nhiên nói.
Lâm muội cười.
Bên kia tin tức truyền đến tay, Hiền huynh cùng Thế huynh đang đọc.
Tin được viết vào giấy, giấy được làm thành thư.
Nội dung rất đơn giản.
Trong mười hai đệ tử.
Có một người đổi bên.
Có ý.
Ở trong nhà Tuế gia lúc này.
Có giọng nữ.
Nói từ đằng sau cánh cửa đóng kín.
"Ta chỉ chọn các ngươi như vậy, tuyệt đối không được hành động hay có ý đố gì ngu ngốc làm ảnh hưởng đến đại sự."
"Vâng ạ." Ngoài cửa là Tuế gia đương nhiệm gia chủ, cùng với phu nhân đang bầu, quỳ dưới đất lắng nghe.
Tối mai nhanh chóng tới.
Lâm muội được người trang điểm cho gọn gàng, nàng đã vốn xinh sắn.
Mặc thêm bộ áo mới.
Tết tóc cho gọn gàng.
Hiền huynh đứng ở ngoài.
Vẫn một bộ áo cũ.
Thân vừa làm việc xong.
Mắt còn đang u sầu.
Nhưng.
Khi Lâm muội ra.
Sự u sầu ấy.
Đã biến mất.
Như được che dấu.
Để người không nhìn ra.
Lâm lão đang hí hửng nơi cửa.
Dù sao chuyện thành thì mộng cũng thành.
Ngàn năm mộng đâu phải ngắn.
Giấc mộng kéo dài mấy đời người.
"Ngài đệ tử." Lâm muội xinh đẹp bước ra khỏi cửa, đối diện với ngài đệ tử, lễ phép hành lễ rồi cất tiếng nói, chào hỏi.
"Phải." Hiền huynh cười hiền từ như không để ý.
Nhưng bên ngoài Lâm lão lắng nghe, như đang xấu hổ lắm mà chẳng có chỗ nào chui vào.
"Mời Lâm tiểu thư." Hiền huynh đưa tay, làm hướng.
Lâm muội chỉ cười rồi đi.
"Nhạc phụ." Đi đến cửa Hiền huynh nhìn Lâm lão hiền từ nói.
"Phụ thân." Lâm muội nhìn thấy Lâm lão cũng nói theo.
"Vâng." Lâm lão theo thói quen hướng về Hiền huynh cất tiếng, nhưng sau nghĩ lại chỗ không ổn đã không sửa được nữa rồi.
Vẻ lúng túng xấu hổ, lộ rõ trên khuôn mặt.
Lâm muội khẽ cười.
"Nhạc phụ, hẹn gặp lại."
"Phụ thân con đi."
Hiền huynh nói, Lâm muội cũng cất tiếng theo.
Hai người rời đi.
Để lại Lâm lão.
Trên mặt tươi cười.
Trên phố đông người.
Vui tươi, nhộn nhịp.
Người nói người cười.
Như chẳng để ý.
Hai người làm quen.
Hai người trò chuyện.
Đi chơi đi ăn.
Như bao cặp đôi.
Bình thường trên phố.
Nhưng cảnh này.
Đều được Tuế huynh đang say rượu trên tửu lâu nhìn thấy.
Rượu vào người từ sân thành hận.
Hắn hận, hận thói đời sao bất công.
Hắn hận, hận đôi nam nữ yêu nhau mà lại chẳng thể bên nhau mãi.
Hắn hận, hận phong tục tập quán trong đầu người già trẻ.
Hắn hận.
Hắn muốn.
Muốn thói đời thiếu đi sự bất công.
Hắn muốn.
Muốn đôi nam nữ có thể bên nhau mãi.
Hắn muốn.
Muốn phong tục tập quán cổ hủ biến mất đi trong tâm trí người già trẻ.
Nhưng ở đời đâu phải cứ muốn gì là được nấy.
Những điều phi thực tế, đâu phải cứ muốn là được đâu.
Nên hắn muốn.
Uống rượu để tan sầu.
Nhưng rượu thứ ấy đâu phải thần dược.
Uống vào rồi lại tan sầu được đâu.
Nó chỉ khiến chuyện càng thêm tồi tệ.
Từ sân thành hận không phải là tồi tệ sao?
Trước tiếc vì người con gái.
Yêu đến hận vì nàng.
Giờ.
Nhìn thấy người con gái.
Trước con đang u sầu đau khổ.
Nay lại tay chung tay với người đàn ông khác không phải mình.
Dù biết đối phương là chồng nàng.
Dù biết vậy.
Nhưng hận trong lòng này đâu phải nói buông là được sao?
Rượu chỉ khiến cho người thêm tồi tệ.
Đập vỡ chai rượu, hắn muốn h·ành h·ung người.
"Khách nhân, khách nhân dừng lại."
Một số nhân viên quanh đó thấy tình huống không ổn vội can ngăn.
Nhưng nhìn thấy chai rượu vỡ chỉ dám bên ngoài nói vào.
Không ai dám ngăn cản một kẻ điên cầm thanh kiếm sắc.
Lời ra tiếng vào đến mấy cũng không ai cản được người.
Lâm muội giờ đang chơi trò chơi.
Hiền huynh cũng chẳng ở đây để mà để ý mọi việc.
Tuế công tử bừng bừng sát khí.
Tay cầm chai rượu sắc điên cuồng lao đến người.
"Ta g·iết ngươi, g·iết ngươi đôi cẩu nam nữ này."
Tuế huynh lao đến.
Lâm muội phải ứng, hoảng sợ.
Tay vừa buông ra khỏi trò chơi.
Sợ đến đờ người.
"G·i·ế·t ngươi."
Chai sắc lao đến.
Tay giữ lại.
Hiền huynh đến.
Nhìn Tuế công tử.
Bất thiện.
Mắt chạm mắt, Tuế công tử rụt rè.
Khí phóng ra, tay bẻ gãy.
Tuế công tử gào lên trong đau đớn.
Chai rượu sắc chưa rơi xuống đất đã nát tan.
Khắp quầy hàng quanh đấy đều nát vụn.
Hiền công tử tối nay tức giận rồi.
Lâm muội từ hoảng sợ hồi phục lại.
Vội vội tiến đến nói khuyên ngăn.
"Van cầu ngài đệ tử mau dừng lại, tối nay không được, không g·iết người."
Hiền huynh nghe rồi bình phục, quay sang nhìn Lâm muội, cúi xuống nhìn Tuế công tử, với đôi mắt, u sầu.
"Ta, ta hận ngươi, hận ngươi c·ướp đi nàng ấy, hận ngươi c·ướp đi tất cả của ta, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây, tại sao cứ phải là nơi này, tại sao không ở tông môn, rồi ngồi đó tu hành cao cao tại thượng, tại sao cứ phải xuất hiện ở đây, rồi c·ướp nàng ấy khỏi ta." Tuế công tử ôm cánh tay đau, quỳ ở dưới đất, nước mắt giàn giụa, miệng gào thét nói.
"Huynh ấy say rồi, mong ngài đệ tử thông cảm." Lâm muội vội thanh minh cho người khác.
Hiền huynh không nói, chỉ nhìn Lâm muội, rồi rời đi.
Để lại Lâm muội cùng Tuế công tử, quỳ ở chốn đông người.
"Ta, ta chỉ muốn mình nàng ấy." Lời từ miệng của Tuế công tử nói ra.
Khi ôm tay gào khóc, khi Lâm muội đang cẩn thận xem v·ết t·hương đau, khi Hiền huynh bất ngờ quay lại nhìn.
Hiền huynh biến mất.
Chuyện này.
Nhanh chóng đến tai Lâm lão.
Tay ông run lên, ném chén trà xuống đất.
Nô bộc sợ hãi.
Nhưng không dám hét.
Khi ông chưa nói.
Ông vừa giận, vừa sợ.
Sự sợ hãi, đang chiếm lấy tâm trí ông.
Sự sợ hãi, sinh ra từ rất nhiều điều.
Một người điên có thể làm những chuyện không tưởng.
Đặt mình vào vị trí của ngài đệ tử ông có thể thấy tâm lý đang không bình thường.
Chuyện này sớm hơn đã đến tai tam thái tử.
Nên sắc mặt từ đó vẫn trầm ngâm.
"Chuyện này, phải chọn cách cẩn thận mà đối đãi."
"Nếu không dính đến họa diệt gia."
Những người nô bộc nghe theo nhưng không nói.
Vì họ hiểu lời ít mà ý nhiều.