Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 288: Tìm Hiểu
Hôm sau.
Lâm tiểu thư đã về.
Sau một đêm dài biến mất.
Điều ai biết cũng biết.
Nơi cửa có người chờ.
Chờ cô ấy.
Nữ tì đã đứng chờ sẵn.
Mắt thấy cô ấy đến.
Điềm nhiên lễ phép nói:
"Thưa tiểu thư gia chủ nói, tiểu thư về đến gặp ngài."
"Ta biết." Lâm muội nghe như nhận mệnh.
Rồi đi theo.
"Phụ thân có nói gì không?" Đang đi trên đường Lâm muội có chút lo lắng nói.
Nữ tì chỉ mỉm cười bước đi, chẳng quay đầu, cũng chẳng nói.
Đi qua không biết bao nhiêu hành lang.
Lòng người lúc này.
Chỉ mong hành lang.
Dài đến vô tận.
Nữ tì như mọi ngày, mỉm cười nhìn tiểu thư, nhưng hôm nay sao thấy, nụ cười ấy rợn người.
Cửa lớn mở ra.
Lâm muội bước vào.
Lâm lão ngồi sẵn.
Trắng đêm.
Không ngủ.
Nhìn con.
Nhìn nàng.
Mệt mỏi.
Tức giận.
Lâm lão trầm giọng.
Cất tiếng nói.
"Đến đây."
"Sao?"
"Phụ thân con." Giống như một đứa nhỏ khi làm sai cố ...
Lâm muội vừa muốn nói.
Nhìn ánh mắt của Lâm lão.
Lại rụt rè.
"Con có thể sửa đổi." Cô lí nhí nói.
"Ngu xuẩn." Lâm lão trầm giọng chửi.
"Cút đi." Lâm lão nhìn nàng vẫn đứng đấy liền quát.
Nàng rời đi.
Khó chịu.
Nhưng vẫn nuốt nó vào trong lòng.
Nơi mà tam thái tử đang làm việc.
Cửa sổ mở toang, ánh sáng khắp phòng.
Nhưng.
Người lại u tối.
Trầm lắng.
Lâm muội tìm đến đây.
Gõ cửa.
Như đã biết ai.
Lâm tam thái tử nói tiếng cho vào.
Lâm muội bước vào.
Nhìn Lâm tam thái tử.
Ánh mắt của người.
Chứa đầy sự mệt mỏi.
Nàng quỳ xuống.
Dưới chân của tam thái tử.
Van xin.
Với nước mắt tràn ra.
Với đau khổ chất đầy.
Nàng ôm lấy cánh tay của tam thái tử.
Như nó là bàn tay cuối cùng có thể cứu vớt nàng.
Van xin nói:
"Xin huynh hãy giúp ta, vì ta, vì gia tộc, vì mọi thứ."
Tam thái tử im lặng.
Hắn nhìn nàng.
Nhưng im lặng.
Đôi mắt ấy mệt mỏi.
Nhưng vẫn cố phải suy nghĩ.
Nô tì trong phòng không giám cất tiếng.
Hắn im lặng.
Nàng khóc.
Nhẹ nhàng nâng lên cằm nàng.
Để hắn ngắm gương mặt xinh đẹp.
Bằng con mắt đầy mệt mỏi.
Hắn nhìn nàng.
Rồi nói:
"Muội không đánh mất nó chứ?"
"Không." Như đã hiểu được Lâm tam thái tử đang nói điều gì, nàng phủ nhận.
Hắn im lặng nhìn nàng.
Thở dài.
Lau đi đôi mặt đẹp nhiễm lệ.
Hắn nói.
"Được, ta sẽ vì muội mà cố gắng."
"Cảm ơn huynh, cảm ơn huynh." Nàng vui vẻ như được kéo khỏi c·ái c·hết mà nói.
Hắn mỉm cười.
Lau đi nước mắt cho nàng.
"Muội hãy về nghỉ ngơi đi."
"Còn lại ta sẽ xử lý."
Hắn nói.
Khi tay đang phân phó với người hầu.
"Vâng thưa huynh trưởng, cảm tạ huynh trưởng, cảm tạ huynh trưởng." Nàng vui mừng cất tiếng nói.
Rồi hành lễ theo người rời đi.
Cánh cửa đóng lại.
Ngồi xuống nơi ghế, sự mệt mỏi lại chất đầy, nó với đi, nhưng mới với đi một chút.
Nô tì phía sau, không đành lòng cất tiếng nói:
"Nàng đang lợi dụng ngài."
"Ta biết, phải không?" Lâm tam thái tử, cất tiếng, hỏi lại.
"Phải." Người nô bộc giật mình, xong, cũng chẳng mấy ngạc nhiên mà nói.
Một ngày lại cứ thế trôi qua.
Ngày sau.
Lâm lão cùng với một người, dắt nhau vào điện lớn.
Đầu thấp, cúi mặt xuống.
Tránh ánh mắt muộn phiền.
Của Hiền huynh.
Nhìn hai người họ.
Tin tức của Lâm muội.
Người con gái ấy kia.
Đi cả đêm không về.
Bỏ chồng, vì tình cũ.
Tất cả những điều ấy.
Đều đã được bịt kín.
Với phong cách hành sự của một người?
Sẽ không để cho cỏ mọc tiếp.
Thế huynh đên bên tai.
Khi Lâm lão định nói.
Thì thầm nói với chữ.
"Người ấy."
"Biết hết rồi."
Lâm lão cúi đầu.
Xấu hổ.
Đời ông đã trải qua nhiều sóng gió.
Sai lầm của con cái để ông bảo vệ cho.
Vì gia đình.
Vì giấc mộng.
Lâm lão ngẩng đầu lên.
Đinh nhìn.
Hiền huynh mắt nhìn lại.
Muộn phiền.
Lâm lão cúi đầu xuống.
Thế yếu.
Thế huynh hơi hơi đứng phía trước Lâm lão.
Lâm lão nhìn.
Lão hiểu.
Cúi đầu.
Hành lễ.
Rời đi.
Mang theo cả người đi với mình.
Hiền huynh chẳng thèm nhìn cửa đóng.
Nhưng muộn phiền có biến khỏi mắt ai kia.
Gái có chồng.
Đi đêm liệu có ngủ.
Nàng đã từng.
Nghĩ về ta hay chưa.
Vài dòng chữ.
Được Hiền huynh.
Viết tạm trên giấy mỏng.
Tay mài mực.
Tay tự viết.
Treo trên tường.
Nhưng lại xé đi.
Thế huynh.
Chỉ nhìn không nói.
Hiền huynh.
Ôm mặt đau khổ.
Trầm lặng.
Chẳng giọt nước mắt.
Chẳng tiếng kêu la.
Không lời mắng chửi.
Hiền huynh chỉ.
Đau lòng.
"Ôm lấy cây gai không ngày bớt đau."
"Buông ra cây gai đi tìm gió mới?"
Thế huynh cất tiếng hỏi.
Hiền huynh trầm lặng.
Rồi nhìn Thế huynh.
Mắt đôi nhau.
Hai người im lặng
Bỗng.
Hiền huynh nói.
"Trách nhiệm trên vai."
"Muốn tìm gió."
"Gai đi đâu mất?"
Thế huynh cười.
Cất tiếng.
"Không phải nữ nhân."
"Lâm lão đã già."
"Chúng ta đi tìm."
"Câu chuyện người kia."
"Người kia?" Hiền huynh hỏi.
Như đã nhận ra.
Hiền huynh nói.
"Phải."
"Lâm gia."
"Người thừa kế."
Hai người nhanh chóng làm xong công việc.
Nhưng đến tối muộn.
Mới rời đi.
Công việc nhiều.
Mãi xong được.
Hiền huynh với Thế huynh.
Hai người đi theo cùng.
Lâm muội ở trong phòng.
Gần đó nhũ mẫu.
Mắt nhìn ra ngoài cửa.
Nô bộc thay trong đêm.
Nơi này.
Liệu còn khuôn mặt nào quen thuộc?
Hiền với Thế hai người.
Ngồi ở chỗ quán ăn.
Ngay cái chỗ ven đường.
Không ai hay nhận biết.
Không ai thấy ai hay.
Tất cả như không biết.
Hai người sang.
Hay hèn.
Nhân viên đến chào hỏi.
Chỉ ra ấy thực đơn.
Tùy tiện gọi vài món.
Thức ăn mang ra rồi.
Đút một hai mẩu linh thạch vào tay nhân viên quán rượu.
Nhân viên người ấy ngạc nhiên khách khí.
Nhưng mãi xong, liền nhận.
"Hai vị muốn tìm hiểu về câu chuyện của Lâm gia tam thái tử?"
Hiền cùng Thế hai người ấy gật đầu.
Tiểu nhị biết vậy liền sợ hãi.
Tay móc tui trả lại cho người linh thạch.
"Các vị mau đi đi, đừng đến đây hại tôi nữa, hai người là vùng xa nên không biết, nghị luận người ấy là mất đầu đấy, tiểu nhân trên còn mẹ già, dưới còn con nhỏ, không dám, không dám chơi đâu."
"Huynh đệ."
"Huynh đệ."
"... "
Nhưng người nói.
Lại không có kẻ nghe.
Hai người ăn cơm xong.
Lập tức bị đuổi về.
Họ nhìn thấy được trong mắt.
Sự sợ hãi với một người.
Hỏi ba hàng thì hàng nào cũng thế.
Hỏi ba xóm thì xóm nào cũng vậy.
Họ đối với Lâm gia tam thái tử.
Vừa kính.
Lại vừa sợ.
Nhưng sợ hãi chiếm nhiều hơn.
Thế huynh có vẻ đã biết trước.
Tất cả mọi việc rồi.
Là người sống nơi đây.
Có cớ gì.
Không biết.
Rồi họ đi nhìn thấy.
Một người điên trên phố.
Đang múa loạn, lung tung.
Một bà lão.
Thế huynh nhìn bà lão ấy thì mỉm cười.
Hiền huynh nhìn rồi hỏi:
"Người này."
"Có liên quan gì đến người ấy?"
Thế huynh mỉm cười rồi trả lời:
"Lâm gia mỗi công tử."
"Đều có người nhũ mẫu."
"Trước mặt huynh nhìn thấy."
"Nhũ mẫu tam thái tử."
Hiền huynh nghe vậy ngạc nhiên.
Nhưng.
Cũng không quá bất ngờ.
Tiến đến lại chậm hỏi:
"Bà ơi nói vài điều."
Bà lão già ấy vẫn điên cuồng múa may.
Như tai không nghe thấy.
Hiền huynh quay sang tìm sự cứu giúp.
Thế huynh thấy.
Chỉ cười.
"Múa may không biết mệt."
"Cả ngày biết múa may."
"Chẳng giây nào dừng lại."
"Là điên, hay là không?"
Làm thơ.
Tặng cho Hiền huynh.
Người nghe.
Liền cười.