Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 289: Công Tử
"Muốn nói chuyện."
"Phải làm sao?"
Hiền huynh nhìn bà lão.
Hỏi.
Bà lão vẫn múa.
Không quản người đến là ai.
Thế huynh cười dừng bà lão lại.
Thì thầm vào tai.
Nói vài lời.
Bà lão ngừng.
Không múa nữa.
Lời thì thầm nhỏ bé.
Bị Hiền huynh.
Nghe được.
Nhưng không phản ứng nhiều.
"Thưa ngài tôi không dám nói." Bà lão quỳ xuống dưới đất.
Bịch một tiếng.
Chẳng quản chân đau.
Dập đầu hèn mọn.
Chẳng đế ý ai.
Tôn nghiêm cái gì.
"Bà cứ nói đi." Hiền huynh hiền từ đáp.
"Tôi không dám nói." Bà lão chẳng dám ngẩng đầu.
Sự sợ hãi.
Đã chiếm hết tâm trí.
"Nói ra, nói ra gia đình tôi sẽ bị tận diệt."
"Dưới tôi con con, dưới con còn cháu."
"Người đều ở Lâm gia."
"Tôi không dám làm dại."
Gót chân đau.
Đây rồi.
Hiền huynh nhìn.
Im lặng.
Như suy nghĩ.
Rồi cất tiếng nói.
"Bà nói."
"Gia đình bà sẽ được bảo vệ."
"Dưới tên tôi."
"Và không chịu họa."
"Bởi lần này."
"Chỉ lần này mà thôi."
Bà lão quỳ đấy.
Im lặng.
Suy nghĩ.
Rồi vái lậy.
"Tạ ơn ngài đệ tử."
"Tạ ơn ngài đệ tử."
"Tạ ơn ngài đệ tử."
Vái xong ba lạy, Hiền huynh dìu bà lão đứng lên.
Bà lão nhìn Hiền huynh.
Sợ không nói nên lời.
Sợ không phải Hiền huynh.
Gương mặt hiền từ ấy.
Sợ ...
Người.
"Bà hãy bắt đầu kể."
"Đêm ấy, cũng muộn rồi."
Bà lão đang hoảng sợ hoàn hồn lại.
Nhìn Hiền huynh.
Nhìn Thế huynh.
Thở dài.
Rồi mới nói.
Nói.
Nhưng không che nổi nỗi sợ.
"Lâm Tâm đại công tử, là một đứa trẻ đáng thương, sinh ra bị nguyền rủa, lớn lên thành quỷ dữ."
Bà nói tay vẫn run lẩy bẩy.
"Lâm gia có truyền thống, ngàn đời đã truyền lại, mỗi một đời gia chủ, hay người thừa kế, phải cưới một người phụ nữ, của Lâm gia, chỉ cần không trong ba đời, vậy là được."
"Ngàn đời như một, nhưng một đời lại khác."
"Lâm Tâm công tử sinh ra, trong một mối tình, phá vỡ đi những truyền thống cũ kĩ."
"Lâm gia chủ, đã gặp mẹ ngài ấy, khi ông còn rất trẻ, khi ông vẫn còn là người thừa kế."
"Ông đã gặp và yêu bà ấy, như những đôi trai gái, bình thường."
"Nhưng bà ấy, lại không phải, là người của Lâm gia."
"Bà ấy là con của một tiểu gia tộc, bây giờ đã suy tàn trong ngôi làng này."
"Cô gái xinh đẹp nhất vùng, tiếng tốt vang xa."
"Anh hùng khó qua ải mĩ nhân."
"Lâm gia chủ, cũng vậy."
"Họ đã yêu và có với nhau hai người con."
"Nhưng khi Lâm gia người phát hiện, chuyện đã vậy."
"Họ không chấp nhận, một người con gái, ngoại tộc làm chủ mẫu."
"Nhưng Lâm gia chủ, đã lấy sự thừa kế ra đánh cược."
"Một cưới cô ấy, hai dứt áo đi."
"Trưởng lão hội, dù rất giận, nhưng họ không tìm được người thừa kế nào."
"Phù hợp hơn."
"Nên họ đành nín giận, chấp nhận cô ấy làm chủ mẫu."
"Nhưng hai đứa con đầu, dù được mang họ, dù được nhận làm công tử, nhưng không được nhận làm trưởng tử, trong gia đình, gia tộc."
"Cô gái ấy, được nhận làm Lâm gia chủ mẫu, sau đám cưới, một thời gian dài, Lâm gia trưởng tử, được ra đời."
"Người ấy, là đứa trẻ mang nguyền rủa."
"Lâm Tâm công tử, lớn lên, cô độc và trầm lặng."
"Cha ngài, bận bĩu với những trách nhiệm."
"Anh em, thì không dám đến gần ngài."
"Người mẹ, thì vô cùng nghiêm khắc."
"Luôn đ·ánh đ·ập lấy thân thể ngài."
"Tình thương duy nhất mà ngài nhận, đến từ người mẹ."
"Nhưng rồi, đứa con thứ tư ra đời."
"Lâm gia đại tiểu thư."
"Bi kịch đã tới."
"Người biến thành quỷ."
"Đứa trẻ năm ấy, còn chưa tròn mười tuổi, đã sắp xếp một kế hoạch, để g·iết c·hết người mẹ của mình, thà rằng, không ai hưởng được tình thương ấy, chứ nhất quyết không chia sẻ cho ai."
"Ăn tươi nuốt sống thịt bà ấy, để chiếm bà ấy cho mình mình."
"Một con quỷ thực sự, đội dưới lốt một đứa trẻ."
Bà nói trong sợ hãi.
Nói tay run rẩy.
"Một kế hoạch hoàn hảo, không ai biết, ngài ấy đã làm gì, dù có biết, cũng chìm trong im lặng."
"Ngài ấy lớn lên, cô độc, trầm lặng, tách biệt."
"Rồi lời nguyền lặp lại, ngài ấy lại yêu một người con gái, xinh đẹp, tốt bụng, nhưng không phải là người của Lâm gia."
"Lúc ấy, là đang trong thời kỳ, ngài tranh chức vị người thừa kế của gia tộc."
"Gia chủ có thể không lặp lại một dòng dõi, theo quy định của tổ tiên, nhưng người thống trị thực sự, thì lại có."
"Vị trí người thừa kế."
"Sớm muộn sẽ là của ngài ấy."
"Vì ngài ấy, là ngài ..."
Bà không nói nên lời, vì.
Sợ.
"Không ai có thể tranh nổi, mọi người biết điều ấy, trước cha ngài chỉ đơn thuần là vươn lên, còn ngài ấy, ..."
"Là nghiền ép."
Tay run bần bật.
Bà cố nói tiếp.
"Trưởng lão hội thích ngài ấy."
"Nhưng không thích người ngài yêu."
"Vì cô ấy."
"Không phải là người mang dòng họ."
"Nên họ lên kế hoạch."
"Ám sát."
"Những kẻ tuyệt vọng trong cuộc chiến vương vị tìm thấy được hi vọng."
"Vì Cảng bên kia, người cũng hứng thú."
"Và cô ấy đ·ã c·hết, không còn thân đầu."
"Ngài ấy."
"Dù biết."
"Dù không."
"Cũng chẳng làm gì cả."
"Chờ đợi."
"Chờ đợi."
"Chờ đợi."
"Đến khi."
"Ngài ấy ngồi lên chức thái tử."
"Ngồi lên ngai, người thừa kế."
"Ngay ngày hôm đó, tất cả những người."
"Có liên quan đều phải c·hết."
"Dù cho, đấy có là hai người chú ruột của ngài."
"Tất cả những vị vương tử tranh đoạt đều m·ất m·ạng."
"Lâm gia trưởng lão, thay một phòng."
Bà run rẩy.
Hiền huynh hiền từ.
Nhưng thấy được sự sợ hãi.
Không một chút giả dối của bà lão.
"Ngài ấy được người ta gọi, là tam thái tử."
"Nhưng không phải hoàn toàn vì, ngài ấy là con thứ ba, nhưng lại là trưởng tử, không."
"Ngày ấy Vì Cảng có ba gia tộc lớn, đứng đầu của ngôi làng, ba người thừa kế của ba gia tộc ấy, được người đời, gọi là tam thái tử."
"Họ."
"Có dính líu đến c·ái c·hết của một người."
"Ngay buổi sáng khi ngài ấy vừa nhận chức."
"Đầu của ba người ấy được cắt ra, rồi treo trước cửa nhà của ba gia tộc."
"Còn thân thì được xếp gọn gàng, trên bàn làm việc, trong thư phòng của ba vị gia chủ."
"Sỉ nhục, tức giận, danh dự mất hết, con cái mất đầu."
"Họ muốn trả thù."
Tay bà lão run càng thêm kịch liệt.
Mắt hồi tưởng, như nhìn về quá khứ, sự sợ hãi, chiếm lấy tâm hồn.
"Ngay trong buổi tối khi ba gia đình bàn bạc về chuyện trả thù."
"Ba cột lửa bốc lên thiêu cháy cả bầu trời, đốt hết ba gia tộc."
"Ba nhà tộc nhân mỗi nhà c·hết một nửa."
"Ba gia gia chủ, c·hết không còn một ai."
"Cái ngày ngài lên ngôi, số người ngài ấy g·iết, gấp mấy lần tộc nhân trong gia tộc."
"Tất cả những thứ đấy đúc lên danh hòa của ngài."
"Của Tam Thái Tử."
Điều này cũng khiến cho Hiền huynh phải ấn tượng.
Phàm nhân trong bọn họ như sâu kiến.
Nhưng một sâu kiến lại g·iết hơn mấy trăm ngàn, sâu kiến như mình.
Sởn da gà, một lần hiếm có.
Tam thái tử danh hòa vang khắp trời.
"Ta cũng hiểu vì sao bà phải điên." Hiền huynh cười trêu chọc bà lão nói.
Tay vỗ lên vai, đang sợ lại yên bình.
"Phải, phải ạ." Nhưng lời nói của bà lão, vẫn còn đang run rẩy.
"Biết quá nhiều, nhưng người ấy còn nhớ ơn chăm sóc, không mạng đi ai cứu được người bây giờ."
"Có nói ra cũng chẳng sợ, nhưng gia đình nắm trong tay."
Hiền huynh cười rồi bỏ đi.