Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 290: Quyền Lực

Chương 290: Quyền Lực


Ngày sau.

Lâm lão bệnh.

Không đến.

Hiền cùng Thế hai người làm việc.

Làm việc.

Hiền huynh bỗng cười.

Câu chuyện của Lâm tam thái tử.

Gây ấn tượng với Hiền huynh đệ.

Là người mà lớn lên là quỷ.

"Lâm gia có người thừa kế tốt." Hiền huynh lẩm bẩm cười.

Thế huynh cũng biết.

Nhưng không để ý.

Vì cảng bên kia.

Các gia tộc vẫn đang.

Chờ đợi.

Họ chưa chọn cho mình người chủ quân.

Khiến lòng người nóng vội.

Các phe cánh đã được dựng lên.

Trong đấy.

Đứng đầu ngọn gió.

Là phe cánh của hai người đã lập đại công.

Khác với những gì.

Mà một người dự đoán.

Năm gia tộc.

Vẫn chìa cành ô liu.

Đến với nhóm hai người.

Xuân phong.

Đắc ý.

Đây là lần đầu tiên.

Họ nghe được tiếng nịnh bợ.

Đây là lần đầu tiên.

Nhưng nữ nhân sẵn sàng c·h·ế·t để đến giường của bọn họ.

Đắc ý.

Tuổi trẻ mà.

Trách ai?

Hôm nay cũng là ngày đẹp.

Là ngày họp của nhóm mười hai người.

Mỗi người đã quản một lĩnh vực.

Hôm nay chỉ thông báo.

Kết quả cùng vấn đề thôi.

Ưỡn ngực tự tin.

Hai người đi vào.

"Hai vị huynh đệ."

"Đúng là khó lường."

"Khó lường."

Một người trong nhóm chắp tay cười nói.

Hai người ấy cũng chắp tay.

Khách khí đáp lại.

"Cũng thường."

"Không sánh bằng được với Lưu huynh đây."

Người chẳng biết là tên hay là họ Lưu nghe vậy thì cười, khách khí nói:

"Sao có thể nói vậy, tại hạ đâu có bằng được hai huynh."

"Lưu huynh khiêm tốn." Một người nói.

Tất cả cười.

Khách khí.

Người đến sau vô cùng khách khí.

Nể mặt nhất hẳn là hai huynh đệ này rồi.

Điều này khiến cho hai huynh đệ vô cùng tự đắc.

Đắc ý sắp làm nổ ngực ra rồi.

Cuộc họp bắt đầu.

Nhiều điều muốn nói.

Chim khoe cánh đẹp.

Người khoe thành tích.

Hai huynh đệ kia.

Mang chiến công lớn nhất ở đây rồi.

"Không hổ là hai vị."

"Tại hạ khiêm nhường."

Dược huynh người có tu vi cao nhất.

Chắp tay khiêm tốn nói.

Hai người kia chỉ cười.

Nhưng trong lòng ...

Bỗng.

Tài huynh đổi đề tài.

Nghiêm túc cất lời nói.

"Các vị hẳn cũng biết."

"Điều này chẳng xa lạ."

"Ai đây cũng tuổi trẻ."

"Tất thèm chuyện gái trai."

Người nghe.

Liền hiểu.

"Tông môn chúng ta cũng chẳng có cấm."

"Điều này ấy."

"Bình thường."

"Nhưng ta có kiến nghị."

"Thay vì việc như thế."

"Muốn làm cưới hỏi thì sao?"

Trầm lặng.

Suy ngẫm.

Dược huynh liền đi đầu xung phong.

"Ta đồng ý chuyện này."

"Trước sau phải cưới hỏi."

"Rồi hẵng làm chuyện ấy."

"Hình của tông môn."

"Người đệ tử chứ đâu phải ..."

Họ tự hiểu.

Dược huynh đồng ý.

Ba người khác cũng đồng ý theo.

Hiển huynh đương nhiên là một mạch với Tài huynh rồi.

Ba người trầm lặng không ý kiến.

Sau khi suy nghĩ cũng giơ tay.

Đồng ý không ý kiến.

Nhóm hai người cùng một người nữ nữa, cũng giơ tay đồng ý.

Cuộc họp.

Đơn giản.

Nhanh kết thúc.

Mười hai người đồng thời bỏ phiếu.

Chuyện này thôi tin vang khắp trời.

Việc này làm suy yếu quyền lực của gia tộc.

Và cảnh cáo cho họ biết rằng.

Ai mới nắm quyền nơi đây.

Một hai người bỏ phiếu ắt bị ghét thù.

Nhưng mười hai người ấy.

Lại là chuyện khác.

"Muốn lấy dòng dõi mà chẳng muốn trả giá."

"Thân là người dưới."

"Mà cứ mình là người trên." Tài huynh đang đi, vừa nói, vừa khinh thường.

"Ngũ gia tộc sở dĩ chần chừ không chọn chủ."

"Cũng là vì không muốn quyền lực đi."

"Lực mình chẳng đủ để đối kháng."

"Nhưng."

"Quyền lực đâu thể đến rồi đi."

Hiển huynh ở một bên tiếp chuyện nói.

Nói tiếp.

"Đường đường là vua mà giờ phải cúi mình làm c·h·ó."

"Tâm tình thứ ấy ai hiểu được đây."

"Sở dĩ họ đang chần chừ không muốn bước."

"Là vì đâu muốn quyền lực trao cho người."

"Cử nữ nhân trong tộc giao cấu với những vị đệ tử."

"Để nếu sau có con."

"Không có tư chất."

"Vẫn còn quan hệ."

Tài huynh bực tức nói:

"Không nói là trao."

"Cũng chẳng nói như nào."

"Lực phàm nhân không đủ kháng hai người làng Hữu Mỏ."

"Muốn dùng chúng ta thay mà không muốn trả cái gì."

Tài huynh bực tức.

Hiển huynh hiền từ.

Nhưng khi nói xong.

Hai người phá lên cười.

Tin tức này.

Sớm đến tai năm gia.

Nhưng họ.

Lại không có phản ứng gì.

Hai người công lao to nhất lúc này đang dạo chơi trên đường phố.

Đi gần đó, là một người nữ nhân.

Một trong hai người cất tiếng hỏi:

"Muội muốn đi, là đi thực sao?"

Người nữ nhân nghe, im lặng.

Rồi nói:

"Đi là đi thực, ở đây sao có thể cạnh tranh với chư vị."

"Nhất là hai vị."

"Sáng như mặt trời ban trưa."

"Lời khách khí ấy nói làm gì." Một trong hai người cất tiếng nói.

"Đấy đâu phải là lời khách khí đâu." Người nữ nhân kia trả lời.

"Tạm biêt."

Rồi rời đi.

Hai người cũng chẳng truy, mà đến một tửu quán nọ.

Nơi đây cũng như mọi ngày đông đúc người.

Trên chân đi qua một lối nhỏ.

Bước lên lầu cao.

Đây khu cao cấp.

Đi như đã quen.

Không lạ với đường.

Mở cánh cửa ra.

Nữ nhân đã đợi.

Hơn mười vị nữ tử trong này.

Có đoan trang cao quý.

Có xinh đẹp, dịu hiền.

Giống như là hoa khoe sắc.

Mỗi người một vẻ.

Khi hai người đến rồi ngồi xuống.

Chúng nữ đã đến.

Rồi hỏi thăm.

Cởi áo bóp vai.

Chỉnh tóc.

Cất gọn y phục.

Nữ nhân nào có vẻ cũng có người nam nhân của mình.

Chia đôi ra.

Mỗi người một nửa.

Sau thời gian dài hành xự.

Lúc này họ mới buông ra.

Mệt mỏi.

Nhiều nữ nhân đã ngủ say.

Nhưng có một người còn tỉnh.

Nằm trong vòng tay.

Cô gái thì thầm nói:

"Liệu chuyện ấy có là thật."

"Vậy tình ta phải làm sao?"

"Không bừa bãi."

"Nếu muốn."

"Thì cưới là được." Người nam nhân còn tỉnh nói.

Nằm trong vòng tay của người nam ấy.

Cô gái bĩu môi.

Nói:

"Ta dù muốn."

"Chàng cũng không."

Người nam ấy chỉ cười.

"Nếu chẳng may có con thì làm sao?" Người nữ cất tiếng hỏi.

"Nếu có con thì mục đích của các nàng."

"Chẳng phải đã đạt được."

Người nam nói.

Người nữ im lặng.

"Đừng nói ta sai, ta làm sao có thể không biết được."

"Mục đích của các nàng."

"Của gia tộc."

"Vậy nếu có con chàng sẽ bảo hộ nó?" Người nữ hỏi.

"Nếu nó là con ta." Người nam chậm rãi đáp lời.

Người nữ bĩu môi, thoáng tức giận:

"Không phải con chàng thì con ai?"

Nhưng không được đến sự giỗ dành.

Vì người nam đã ngủ say.

Cả người nữ.

Sau cũng vậy.

Một đêm dài với ánh trăng sáng.

Khúc nhạc buồn tấu khắp trời đêm.

Năm gia người lúc này đang tụ họp.

Họ muốn bàn nói về nhiều điều.

"Chư vị tốt."

"Chư vị tốt."

"..."

Tiếng chào hỏi.

Trong một căn phòng nhỏ.

Chỉ có năm gia.

Gia chủ.

Có người già.

Có trung niên.

Có bụng béo.

Có mình gầy.

Nhưng không có người trẻ.

Không bàn về sức khỏe.

Bọn họ đến đây.

Để bàn một vấn đề.

"Quyền lực."

"Chẳng lẽ lại giao ra?"

Một lão già cất tiếng hỏi.

Những người khác nghe.

Liền hiểu.

Nhưng tâm tình của bọn họ.

Ai hiểu cho.

Bọn họ biết thời.

Nên giao ra quyền lực.

Chọn người chủ quân.

Rồi phụng sự nó.

Với sức của bọn họ đâu thể đấu lại hai người làng Hữu Mỏ.

Nhưng bao năm nắm trong tay.

Quyền lực.

Đâu phải cứ nói buông là buông đâu.

Quyền lực còn mê người hơn cả một cô gái đẹp.

Nếu không xưa đến nay sao có nhiều người chạy theo nó để làm gì.

Có quyền lực, họ sẵn sàng hi sinh tất cả.

Giống như chất gây nghiện.

Người, sẵn sàng c·h·ế·t vì nó.

Chương 290: Quyền Lực