Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 291: Câu Chuyện

Chương 291: Câu Chuyện


Nơi làm việc bên làng Hữu Mỏ.

Hôm nay Lâm lão đã khỏi bệnh.

Mang lấy thân già lại đi làm.

Giờ đã là chiều tối.

Hôm nay là ngày làm việc dài.

Công việc tách riêng với tình cảm.

Rất nhiều vấn đề được xử lý.

Khó khăn đã được vơi đi rất nhiều.

Làm từ sáng sớm đến chiều muộn.

Ba người già trẻ làm như nhau.

Nhưng Lâm lão khác.

Già.

Mệt.

Nhiều việc.

Nhọc.

Công việc kết thúc.

Đến lúc rời đi.

Lâm lão đi lên.

Vài lời muốn nói:

"Thưa ngài đệ tử không biết tối này."

Hiền huynh chú ý.

"Tối nay lão già này có thể mời ngài một bữa cơm."

"Ở nhà của lão."

Lâm lão nói.

Khiêm tốn.

E dè.

Đúng một thế đạo kì lạ.

Cha vợ lại cúi mình trước con rể.

Đúng là một thế đạo đúng phép.

Cấp dưới cúi mình trước cấp trên.

Đuối lý trước nay thường e dè.

Lâm lão.

Còn là kẻ già đời nữa.

Tâm cơ không thể che dấu.

Vì họ đều nhận ra.

Hiền huynh chậm suy nghĩ.

Rồi cũng gật đầu.

Đi theo Lâm lão.

Tối đó.

Phủ Lâm gia.

Người hầu nơi đây vẫn vậy.

Nhưng chỉ có nam.

Không có nữ.

"Hiền quản lý." Lâm Nhị nhìn thấy Hiền huynh chắp tay lễ phép nói.

"Thế quản lý." Rồi quay sang Thế huynh.

"Lâm công tử." Hiền huynh nói.

"Lâm Nhị thiếu." Thế huynh hiền từ đáp.

"Mời hai vị." Lâm Nhị hướng tay.

Hiền cùng Thế hai người song hành đi.

Vào phòng ăn.

Lâm Đại vốn ngồi trước.

Thấy hai người.

Chắp tay hành lễ chào hỏi.

Họ chào lại.

Lâm lão ngồi.

Lâm Đại, Lâm Nhị ngồi.

Hiền cùng Thế hai người ngồi.

Bàn ăn.

Hôm nay chỉ vậy.

Bữa ăn không cãi cọ.

Mọi thứ đều hòa thuận.

Hiền huynh hơi ít nói.

Chỉ khiêm tốn vài từ.

Nhưng sau bữa ăn.

Thái độ hòa hoãn hẳn.

Lâm Đại đã ra ngoài trước đi dạo theo thói quen.

Người ngồi cùng bàn cũng chẳng ai có ý kiến.

Cả bên trong lẫn bên ngoài.

Hiền huynh cũng ra ngoài.

Đi dạo.

Còn Thế huynh cùng với hai người ở trong phòng trò chuyện.

Bắt gặp Lâm Đại đang dạo chơi trên cầu.

Hiền huynh đến rồi chậm nói:

"Mượn một đường, liệu có thể nói chuyện với nhau?"

Xúm tre cong cong lại.

Như cúi đầu khi nhìn thấy người đến.

Hoa tỏa ra hương thơm.

Như muốn thu hút người.

Cá ngoi lên mặt nước.

Như muốn thấy mặt người.

Trăng lấy mây che lại.

Như e thẹn trước người.

Hiền huynh buổi tối nay.

Cao quý khác lạ thường.

Hoặc có lẽ.

Nó là thứ trong máu.

Đến thời.

Khác chảy ra."

"Ngài đệ tử không biết."

"Tìm tôi có việc gì."

"Là câu chuyện tam đệ."

"Mới dẫn ngài đến tôi."

Lâm Đại chắp tay lễ phép nói.

Hiền huynh ngạc nhiên, rồi mỉm cười, nói:

"Huynh biết."

"Lý do ta đến đây?"

"Phải." Lâm Đại nói.

"Ngài là nhân vật chính."

"Ai chẳng nhìn vào ngài."

"Từng hành động lời nói."

"Giấu,"

"Làm sao được ai."

Hiền huynh cười.

Nói:

"Lâm gia người."

"Có mỗi huynh là khác."

Lâm Đại đáp:

"Cha tôi cũng từng nói vậy."

"Ông nói tôi giống mẹ."

"Hơn là giống cha."

"Ngốc có ngốc phúc."

"Liệu có thể mượn một đường để nói chuyện." Hiền huynh nói.

"Vâng, ngài đệ tử." Lâm Đại đáp.

"Ngài đã nghe về lời người ta nói."

"Tìm hiểu thêm, vì điều gì?" Lâm Đại vừa đi vừa nói.

"Sự thật." Hiền huynh đáp.

"Lời người ta nói, chưa phải là sự thật sao?" Lâm Đại hỏi.

"Lời người ta nói, là sự thật trong mắt họ." Hiền huynh đáp.

Lâm Đại cười.

Hiền huynh cũng cười theo.

Mắt nhìn trăng.

Trầm ngâm.

Lâm Đại nói.

"Tam đệ."

"Là một cậu bé sinh ra với nguyền rủa."

"Là một con quỷ, khát cầu."

"Tình yêu thương."

"Tam đệ sinh ra được công nhận, là trưởng tử của gia tộc, là người thừa kế, là tương lai."

"Của Lâm gia."

"Được ăn những món sơn hào hải vị, được phục dụng, những đan dược, vạn kim, khó cầu."

"Được mặc những bộ y phục đẹp nhất, dù chúng ta là công tử, nhưng cũng chẳng thể nào sánh bằng."

"Những kiến thức."

"Của người chủ gia tương lai, đều dành cho đệ ấy, cha là chủ gia tộc, dù rất bận bịu nhưng luôn dành phần lớn thời gian ít ỏi của mình dành cho tam đệ."

"Mẹ, với thân phận, là Lâm gia chủ mẫu, chỉ luôn dành thời gian cho đệ ấy, mà không phải hai người bọn ta."

Mắt nhìn trăng, trăng xấu hổ.

Mặt điềm nhiên, như mặt hồ.

"Điều đó, đã gây ra sự đố kỵ, đối với hai người bọn ta."

"Suốt quãng thời gian ấy, ta luôn căm ghét và đố kị đối với tam đệ."

"Dù cho đệ ấy, có tốt bụng như thế nào, hai người bọn ta luôn căm ghét và tránh xa."

"Tam đệ là trưởng tử, nhưng cô độc."

Bật cười thành tiếng.

Gió thổi, tóc bay.

"Thế rồi sự căm ghét ấy."

"Đạt đến đỉnh điểm."

"Ta tìm đến tam đệ."

"Muốn chất vấn."

"Thực."

"Muốn mắng chửi."

"Nhưng có những thứ ta đã nhìn thấy trong ngày hôm ấy."

"Đã khắc sâu vào trong tim."

"Một đứa trẻ làm sao hiểu điều ấy."

"Tháng năm trôi qua, khi ta hiểu, chuyện đã muộn rồi."

"Tam đệ, là đứa trẻ bị nguyền rủa."

"Bởi tri thức."

"Và trí tuệ."

"Là đứa trẻ được mọi người yêu mến."

"Là kì vọng của gia tộc."

"Còn mẹ ta."

"Thì khác."

"Bà."

"Là sự căm ghét nhất."

"Là sự thù hận nhất."

"Của gia tộc đối với một người."

"Mọi sự tốt đẹp của bà."

"Theo tháng năm cũng đổ ngã."

"Mọi sự đau khổ của bà."

"Đều chút hết lên đầu."

"Một đứa trẻ còn chưa đầy mười tuổi."

"Đứa trẻ bị nguyền rủa bởi tri thức."

"Lại không hiểu được tình yêu thương."

"Hoặc có lẽ nó hiểu."

"Nhưng nó khát cầu."

"Đến mức hạ thấp tiểu chuẩn của mình xuống."

"Ở chỗ đ·ánh đ·ập, cho là tình yêu thương."

"Những v·ết t·hương, cứ mãi chẳng thể lành."

"Tam đệ vốn yếu đuối."

"Điều ấy liệu phải thật."

"Đứa trẻ ấy rất thông minh."

Mặt điềm nhiên.

Nhưng giọng nói.

Nghẹn ngào.

Như có thứ gì đấy.

Tắc vướng.

Ở nơi cổ họng.

"Luôn mặc những bộ áo dài."

"Dù cho thời tiết có nóng bức."

"Luôn luôn tắm một mình."

"Dù bản thân, có là trưởng tử."

"Đứa trẻ ấy quá thông minh."

"Quá thông minh."

"Nên nó sợ rằng."

"Nó sợ rằng."

"Khi v·ết t·hương ấy lộ ra."

"Mẹ nó."

"Sẽ phải chịu đau khổ."

"Nên nó đã che dấu nó."

"Che dấu những v·ết t·hương."

"Cho dù b·ị đ·ánh đạp cũng không dám kêu la."

"Vì nếu nó kêu."

"Mẹ nó sẽ phải chịu đau khổ."

Tay run lên.

Lời nói.

Nghẹn ngào.

Hiền huynh trầm lặng.

Trăng sau mây bỗng khuyết.

Người sao thiếu nụ cười.

"Đứa trẻ thứ tư được sinh ra."

"Không có một ai trên đời này."

"Vui bằng nó."

"Ta hiếm thấy được nụ cười nở trên mặt."

"Khi bàn tay nhỏ bé."

"Nắm lấy ngón tay thiếu đi những v·ết t·hương."

"Vào giây phút ấy."

"Đứa trẻ ấy đã cảm nhận được."

"Một chút tình yêu thương."

"Trên thế gian này."

"Rồi ngày tháng cứ trôi qua."

"Chẳng có gì đổi khác."

"Nhị đệ cho đến giờ."

"Vẫn còn căm thù tam đệ."

"Còn ta."

"Chẳng biết phải như nào."

"Rồi cái ngày ấy cũng tới."

"Cha ta."

"Sắp xếp một chuyến đi chơi."

"Dành riêng cho tam đệ và mẫu thân người ấy."

"Tam đệ chưa bao giờ vui mừng đến thế."

"Đứa trẻ ấy đã chuẩn bị rất nhiều."

"Rất nhiều thứ để nói với cha mẹ."

"Rất nhiều thứ để vui chơi trên chuyến đi."

"Một đứa trẻ mười tuổi, khát cầu tình yêu thương."

"Lần đầu tiên cảm nhận tình yêu thương."

"Không phải đến từ trận đánh đạp."

Gió đêm khẽ thổi.

Trăng cúi, lắng nghe.

Chim bay đậu lại.

Nghe truyện về người.

Chương 291: Câu Chuyện