Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 292: Chuyện Người

Chương 292: Chuyện Người


"Theo sát từng bước chân."

"Trên con đường của nó."

"Phu xe."

"Là người phản bội."

"Đoàn á·m s·át."

"Đã đến."

"Ta đã nghe."

"Được tiếng mẹ ta la hét."

"Ta đã nghe được sự thay đổi của một ai."

"Sao huynh nghe được." Hiền huynh dạo bước hỏi.

Lâm Đại dừng lại.

Nhìn trăng.

Thở dài.

"Ngày đó."

"Ta đã lén bỏ vào trong túi của tam đệ một thiết bị."

"Có thể giúp."

"Ta liên lạc với đệ ấy."

"Dù khoảng cách có xa đến đâu."

"Không một giờ nào."

"Không thể nói chuyện được."

"Ta luôn nghe thấy tiệng đệ ấy nói."

"Chỉ khi nào động vào, đệ ấy mới có thể nghe thấy ta."

"Nhưng tên phu xe ấy."

"Đã phát hiện ra."

"Trước khi đệ ấy biết được."

"Hắn đã phá hỏng thiết bị."

"Nhưng mắc sai lầm là không bỏ đi."

"Thiết bị."

"Còn chẳng thực hỏng."

"Nó chỉ hỏng nhiều bộ phận."

"Nhưng ta vẫn có thể nghe."

"Lời đệ ấy nói."

Thân thể run lên.

"Ta có thể nghe."

"Sự đau đớn của đệ ấy."

"Khi móng tay của mẹ."

"Cắm vào da thịt của đệ."

"Ta có thể nghe."

"Tiếng gào thét của mẹ."

"Khi bà đang sợ hãi."

"Ta có thể nghe."

"Sự do dự của đệ ấy."

"Do dự cái gì?" Hiền huynh tò mò.

"Khi cầm dao, đâm thủng đầu tên phản bội." Lâm Đại nói.

Mặt điềm nhiên.

Hiền huynh nghe.

Thoáng bất ngờ.

Hai người dạo bước.

"Đá·m s·át thủ đuổi tới."

"Mưa đ·ạ·n dội xuống."

"Không một chút do dự."

"Đệ ấy người cầm lái."

"Tại sao mẹ huynh người ấy không lái?" Hiền huynh hỏi.

"Vì mẹ ta không còn tỉnh táo nữa rồi." Lâm Đại đáp.

Rồi nói tiếp.

"Bà liên tục gào thét, hoảng sợ."

"Móng tay liên tục đâm vào da thịt đệ ấy."

"Đau đớn đến mức khiến cho đệ ấy rên lên."

"Nhưng vẫn cố gắng."

"Để bảo vệ tất cả hai người."

"Nhưng khi xe đi đến đoạn đồi dốc."

"Bà."

"Đã cắn đệ."

"Rất đau."

"Rất đau."

"Khiến cho đệ ấy gào thét."

"Bất ngờ."

"Khiến cho đệ ấy."

"Không điều khiển nổi xe."

"Và ngã xuống vực."

"Xe nổ."

"Người đi."

"Đá·m s·át thủ có xuống kiểm tra."

"Nhưng kiểm tra xong hết chẳng ai có thể sống qua v·ụ n·ổ ấy bao giờ."

"Vụ nổ ấy."

"Không phải thứ phàm nhân có thể chịu được."

"Bao gồm cả mẹ ta, bao gồm."

"Cả đệ ấy."

"Nhưng đệ ấy vẫn sống." Lâm Đại nói.

"Đệ ấy sống là vì viên đan dược bảo mệnh được gia tộc cấy vào trong bụng."

"Viên đan dược mà gia tộc tốn vạn kim để mua cầu."

"Có thể cho."

"Một người sống qua một ải nạn."

"Ta đã nghe thấy."

"Tiếng kêu đau đớn của đệ ấy."

"Không phải là vì v·ết t·hương đau."

"Không."

"Mà là vì mẹ ta."

"Đã là cái xác."

"Không hồn."

Nói đến đây.

Mặt trầm lặng.

Hiền huynh nhìn.

Chẳng nói.

Chân dạo bước.

"Ta nghe được tiếng đệ ấy đau đớn."

"Đau đớn."

"Đến tận tâm hồn."

"Dù bà."

"Có liên tục đánh chửi."

"Nhưng ít nhất thì đệ ấy vẫn nghĩ đó là tình thương."

"Giờ."

"Tình thương duy nhất."

"Đã mất rồi."

"Trời đông giá rét."

"Tuyết phủ đầy trời."

"Rúc mình trong túi chăn ấm."

"Ăn những đồ ăn đã được mình chuẩn bị sẵn."

"Một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa trời tuyết rơi."

"Không chịu buông ra cái xác của người mẹ đ·ã c·hết."

"Nhưng không một tiếng khóc sướt mướt."

"Mà trầm lắng."

"Đứa trẻ quá yếu ớt."

"Quá yếu ớt dù cho nó có v·ũ k·hí cũng chẳng dám đi săn một mình."

"Gió lạnh."

"Buốt lòng."

"Đó."

"Là tháng dài mà chẳng ai tìm đến cả."

"Đó."

"Là những đêm dài của một đứa trẻ."

"Cứ chợp mắt rồi lại tỉnh vì sợ thú rừng."

"Tại sao huynh không tìm đến."

"Huynh có thiết bị mà." Hiền huynh hỏi.

"Thiết bị ấy." Lâm Đại nói.

Ngập ngừng.

"Thiết bị ấy, chỉ dùng."

"Để nghe được tiếng người."

"Chứ không định vị được người đâu."

"Quanh đấy phủ đầy trời tuyết rơi."

"Cha ta dù cho người lùng xục."

"Cũng rất lâu mới thấy người."

"Ta cũng chẳng dám nói cho ai cả." Lâm Đại thở dài.

"Người á·m s·át là ai còn chẳng biết."

"Nói ra lúc đó sợ."

"Nhiều điều."

"Huynh cũng không phải ngốc có ngốc phúc." Hiền huynh cười nói.

"Ta của lúc đó thoáng thông minh." Lâm Đại cười đáp.

"Nhưng thực chất." Mặt trầm lắng lại.

"Ta của lúc đó."

"Cũng chỉ là một đứa trẻ."

"Quá sợ hãi."

"Để nói ra."

"Còn chuyện ngày đó."

"Thức ăn chuẩn bị."

"Cũng chẳng đủ mà nhanh cạn kiệt."

"Người chẳng đến."

"Thân nhỏ không thể săn thú."

"Thời tiết lạnh."

"Chẳng thể rời khỏi chăn."

"Lúc đó."

"Đã mấy ngày không được ăn một hạt gạo."

"Để được sống, đệ ấy phải chọn."

"Một quyết định khó khăn nhất."

"Giày xéo nhất."

"Đối với đệ ấy."

Thân ngừng lại.

Chẳng đi nữa.

Mắt nhìn chăng.

Lại lần nữa.

Nhưng lần này.

Mặt trầm đi.

Không khí.

Yên ắng hẳn.

"Ta không thể ngăn cản được."

"Ta không có quyền ngăn cản đệ ấy."

"Nếu ta ở hoàn cảnh đấy."

"Ta, ta, ta, ..."

Thoáng tức giận đi.

Rồi lại thôi.

Thở dài.

"Khi chúng ta đến trong cái trời giá rét ấy."

"Trước cha, hai anh cùng em gái."

"Đệ ấy đã."

"Ăn một nửa cái xác rồi."

"Sự giằn vặt mỗi khi đệ ấy ăn một miếng thịt."

"Sự đau khổ, cho dù nó đã được tiêu hóa xong."

"Ta nghe thấy hết trong những ngày ấy."

"Nhưng không thể, làm như biết."

"Cũng bởi vì."

Lâm Đại không nói.

Hiền huynh hiểu.

Đêm nay.

Cũng dài rồi.

Hai người tạm biệt nhau.

Rồi theo đường nấy đi.

Nhưng nơi Hiền huynh đi.

Đã có người chờ sẵn.

Một người con gái đẹp.

Đứng mòn chân chờ Hiền huynh.

Hiền huynh nhận ra người.

Nhưng không tiến đến gần.

Chỉ dừng lại ở khoảng cách xa.

Đứng.

Nhìn.

"Cha ta nói rằng không nên đến đây tìm chàng."

"Hãy để ngọn lửa cháy hết."

"Lúc đó mới tìm chàng sau."

Hiền huynh định không nói.

Nhưng miệng lại mở lời.

"Vậy tại sao nàng lại đến đây."

Đấy không phải câu hỏi.

Hay là.

Phải nhỉ.

Nàng im lặng.

"Vì ta?" Hiền huynh hỏi.

"Vì gia tộc?" Hiền huynh lại hỏi.

Nàng im lặng.

"NÓI ĐI." Hiền huynh hét lên.

Giống như người say.

Chửi loạn.

Nhưng âm thanh này.

Chỉ có mình nàng nghe được.

"Vì chàng."

"Vì gia tộc."

Nàng nói.

Định nói thêm.

Hiền huynh trước.

"Nàng đến đây để chứng minh cho ta sự trong trắng."

"Nhưng điều đơn giản ấy sao ta không nhìn ra."

"Trong mắt nàng điều ấy chưa hề mất."

"Chỉ hỏi trong lòng nàng đã có ta?"

Nàng.

Nàng.

Nàng im lặng.

Hắn nhìn nàng.

Rồi bỏ đi.

Đêm qua.

Trăng sáng.

Ngày mới.

Đã qua.

Hay.

Đã đến.

Hiền huynh vẫn đang ngồi làm việc.

Số lượng công việc đã vơi đi bớt.

Rất nhiều việc đã được xử lý xong.

Ba người chăm chỉ.

Đâu phải chuyện thường.

Bên phủ.

Của Lâm gia.

Nhà riêng.

Của Lâm muội.

Tay đang đan len.

Ngồi gần khung cửa số.

Mắt lại ngẩn ngơ.

Như chẳng để ý điều trước mắt.

Nhũ mẫu đi vào trêu chọc.

Nàng khẽ thoáng giật mình nhảy lên.

Nhưng nó.

Chỉ là sự giả dối.

Vì sự muộn phiền đã chất đầy đôi mắt của nàng.

"Nhũ mẫu." Nàng gọi.

Nhũ mẫu chỉ dạ nhưng không nói.

"Làm sao để bỏ một người ra."

"Rồi đưa người khác vào."

Nhũ mẫu im lặng.

Như đang suy nghĩ.

Rồi nói.

"Điều này chỉ trong một ý nguyện."

"Chỉ là tiểu thư có bỏ."

"Hay là không."

"Nếu khó quá thì sao?" Nàng hỏi.

"Nếu khó quá là do tiểu thư không muốn bỏ." Nhũ mẫu trả lời.

"Nếu dễ quá thì như nào?" Nàng nói.

"Nếu dễ quá thì tiểu thư dễ dàng buông." Nhũ mẫu đáp.

Nàng khẽ cười.

Nhũ mẫu im lặng.

"Nhũ mẫu làm khó con." Nàng thoáng trách móc.

"Con tự làm khó mình." Nhũ mẫu nhẹ đáp lời

Chương 292: Chuyện Người