Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 293: Người Làng

Chương 293: Người Làng


Tối sau.

"Vậy huynh nói tiếp đi."

"Về cái gì."

"Cuộc đời và những phần còn lại."

Hiền huynh cùng Lâm Đại đang dạo bước dọc bên hồ.

Cơm nước đã được ăn xong.

Hai người đang thư giãn.

Tối nay chẳng có trăng.

Chỉ có chuyện của người.

"Được thôi chẳng phải chuyện khó."

Lâm Đại nói.

Trầm ngâm như suy nghĩ.

Đang cố nhớ điều gì.

Không cần Hiền huynh nhắc.

Lâm Đại nhớ lại ngay.

"Tiếp sau sự kiện đó."

"Cha ta đắm mình trong công việc."

"Nỗi đau của việc mất đi người mình thương."

"Là vô cùng lớn."

"Ông không còn đoái hoài đến chúng ta nữa."

"Chỉ có công việc và công việc."

"Là thứ rượu khiến ông quên đi nỗi buồn."

"Tam đệ lớn lên cô độc."

"Càng lớn."

"Càng trầm lặng."

"Rồi nó cũng yêu một người."

"Ai chẳng yêu một người khi lớn."

"Người nó yêu."

"Vô cùng xinh đẹp."

"Vô cùng tốt bụng."

"Tiếng lành vang khắp nơi."

"Cô gái xứng đáng nhất."

"Nhưng."

Lâm Đại trầm lặng.

Nghẹn lại.

"Cô gái ấy không mang họ Lâm." Hiền huynh nói.

Lâm Đại không nói gì.

Chỉ im lặng.

Rồi nói tiếp.

"Cô ấy giống như là bản sao của mẹ vậy."

"Cũng đến từ một gia tộc khác."

"Có lẽ."

"Chỉ khác mỗi họ tên."

"Họ hạnh phúc?" Hiền huynh hỏi.

"Họ hạnh phúc." Lâm Đại đáp.

"Nhưng đấy là lời người ta nói vậy."

"Thực sự?" Hiền huynh nói.

"Thực sự điều ấy ngược lại." Lâm Đại đáp.

Rồi thở dài.

"Đó nào phải tình yêu."

"Nó giống như sự b·ạo h·ành."

"Mỗi lần ta đến."

"Máu me khắp người."

"Vết thương mới rồi cũ."

"Khắp cơ thể."

"Của đứa em của ta."

Lại thở dài.

"Chính nó cũng biết đấy chẳng phải là tình yêu."

"Chính nó cũng biết vậy."

"Nhưng tất cả những thứ hồi nhỏ mẹ mang cho nó."

"Chỉ có những trận đòn thì làm sao nó biết được tình yêu."

"Các chưởng lão trogn tộc đương nhiên không thích điều ấy."

"Họ không biết được việc b·ạo h·ành."

"Họ chỉ biết được."

"Việc đệ ấy yêu một người con gái ngoài tộc."

"Nhưng họ."

"Không thích điều ấy."

"Họ không thích."

"Viễn cảnh quá khứ diễn ra."

"Nên họ đã hành động."

"Làng bên kia có ba người."

"Gọi là tam thái tử."

"Là người thừa kế của ba gia tộc."

"Mạnh mẽ nhất."

"Hùng mạnh nhất."

"Ở bên làng Vì Cảng."

"Mỗi tộc dân số ngang tộc ta."

"Tài nguyên nhiều không đếm hết."

"Vậy sao c·hiến t·ranh trước nay Hữu Mỏ luôn thắng." Hiền huynh hỏi.

"Chúng ta là gia tộc của những chiến binh." Lâm Đại nói.

Với niềm tự hào.

Dù không nói ra.

Nhưng cũng có thể cảm nhận được.

"Có sự đoàn kết."

"Có sức mạnh."

"Có thể lực."

"Có tốc độ."

"Vượt xa những kẻ bên kia."

"Vì Cảng bên kia dù dân số nhiều."

"Nhưng chúng là đám thương nhân."

"Từ già đến trẻ."

"Từ cao đến thấp."

"Chúng là vậy."

"Tất cả những gì thương nhân nghĩ."

"Là lợi nhuận."

"Chúng sẽ không đánh nhau."

"Không hi sinh."

"Vì những điều không đáng có."

"Chúng tiếc mạng hơn ai hết."

"Hơn nữa thân thể của chúng khá yếu kém."

"Nên mười người bên chúng."

"Mới có thể đánh một người bên ta."

"Khó trách." Hiền huynh cười nói.

"Nhưng chẳng phải nơi này có cây đũa phép." Hiền huynh thắc mắc nói.

"Ngài đã biết thứ ấy rồi sao." Lâm Đại buột miệng nói.

"Nhưng cũng khó trách."

"Ngài biết được thứ ấy là chuyện thường."

"Ta biết nhưng ta chẳng rõ ràng." Hiền huynh bóng gió nói.

Lâm Đại cười.

Lấy ra từ bên hông một cây gậy gỗ nhỏ, dạng giống cây đũa.

Ở đầu có một lỗ tròn.

Tay cầm có nút bấm.

"Cái này không giống cái ta thấy." Hiền huynh ngó quanh rồi nói.

Lâm Đại đưa cây đũa cho Hiền huynh ngắm rồi đáp.

"Mỗi loại mỗi kiểu."

"Ta không quen loại mới họ phát triển chỉ cần có tay cầm là bắn được, mặc dù tiện lợi và tân tiến hơn, nhưng tay quen loại cũ, nên khi người ra loại mới ta yêu cầu họ nâng cấp cái này cho ta."

"Cái này vẫn có nút bấm."

"Đầu của chúng khác với cái ta từng nhìn." Hiền huynh ngắm nghía rồi nói.

"Mỗi loại mỗi khác." Lâm Đại đáp lại.

Hiền huynh cười.

Trả lại cây đũa ấy cho Lâm Đại rồi hỏi.

"Vậy loại này hoạt động sao?"

"Như s·ú·n·g nhưng lấy năng lượng từ linh thạch."

"Tùy loại đũa nhưng đũa này một viên linh thạch được sáu mươi viên."

"Đ·ạ·n á." Hiền huynh hỏi.

"Đ·ạ·n, vâng." Lâm Đại nói.

"Uy lực như nào?" Hiền huynh hỏi.

"Tùy loại."

"Loại bắn thì nổ, loại bắn thì xuyên."

"Nhưng thường một viên n·gười c·hết." Lâm Đại đáp.

"Có thể gây tổn thương cho ta không?" Hiền huynh hỏi.

Lâm Đại chưa nói.

Nhưng cây đũa.

Đã bị Hiền huynh dí lên đầu người.

"Ngài đệ tử hãy cẩn thận."

Khí khống chế tay cầm đũa.

Giơ giữa chán của Hiền huynh.

Khí khống chế ngón tay liền bấm.

Lâm Đại không làm gì được ngoài nói một câu.

"Bùm."

Hiền huynh đã khống chế đũa bắn.

Đ·ạ·n bay bắn thẳng vào da thịt mình.

Không khói.

Không máu.

Không gì cả.

Ngửa đầu lên trên Hiền huynh vẫn bình thường.

Lâm Đại ngạc nhiên.

Không.

Hoảng sợ.

"Đủ g·iết một con gấu nâu."

"Chắc chắn g·iết một người bình thường." Hiền huynh giống như vừa chiêm nghiệm v·ết t·hương.

Xong mới nói.

"Đúng là người không bằng tiên." Lâm Đại đáp.

"Ta là tu."

"Tu là người." Hiền huynh nói.

"Vì cảng bên kia cũng có v·ũ k·hí này?" Hiền huynh hỏi.

"Phải." Lâm Đại đáp.

"Vậy sao bên kia dân số đông hơn không thắng."

"Vì chúng là thương nhân."

"Hơn nữa chúng ta có thị lực tốt hơn, khả năng bình tĩnh ngắm bắn tốt hơn."

"Vậy khó trách." Hiền huynh cười rồi nói.

"Huynh kể tiếp." Hiền huynh nói.

Lâm Đại cất thứ kia đi.

Rồi nói.

"Phải."

"Ba người ấy e ngại trước Lâm đệ, vì họ biết thế hệ này không phải như thế hệ trước, Lâm đệ tàn nhẫn hơn, thông minh hơn, quyết đoán hơn, vô tình hơn, so với Lâm gia hiện nay gia chủ."

"Trưởng lão hội yêu thích Lâm đệ."

"Say đắm Lâm đệ."

"Nhưng họ không vừa lòng."

"Với người con gái Lâm đệ yêu."

"Không phải như người ta nói rằng cạnh tranh hay kế hoạch."

"Những kẻ cạnh tranh khác của Lâm gia."

"Họ nào còn tinh thần chiến đấu nữa."

"Tất cả đều tuyệt vọng."

"Tất cả."

"Đều thiếu đi niềm vui."

"Ý chí."

"Vì người họ đang tranh đấu."

"Là Lâm tam thái tử."

Lâm Đại thoáng tự hào.

Rồi cũng buồn xen lẫn.

"Nếu như những người khác, nếu như kẻ họ cạnh tranh là cha ta, tức gia chủ bây giờ."

"Họ sẽ bị bỏ xa."

"Nhưng vẫn còn cơ hội."

"Nhưng đấu với Lâm đệ."

"Đấy đơn giản."

"Là nghiền ép."

"Họ không có nổi một cơ hội nào."

"Tất cả những gì họ nghe được."

"Là tiếng kêu của mệt mỏi."

"Và tiếng khóc của tuyệt vọng."

"Nên khi hai người chú ta bầy ra kế hoạch, nên khi trưởng lão hội tham gia trong đó, nên khi tam thái tử của Vì Cảng bên kia có hứng thú, bọn họ cũng tham gia."

"Một nửa trong số họ muốn loại bỏ đi người con gái không phải người của Lâm gia."

"Nửa còn lại vẫn mang chút hi vọng viển vông rằng khi người con gái đó c·hết."

"Lâm Tâm."

"Sẽ sụp đổ."

Như bị cuốn theo câu chuyện Hiền huynh dù biết rồi vẫn hỏi:

"Vậy họ có làm được không?"

Lâm Đại nhìn Hiền huynh, trầm ngâm, rồi nói:

"Họ làm được."

"Lâm Tâm c·hết."

"Nhưng Lâm tam thái tử không sụp đổ."

"Họ chỉ đơn giản là g·iết một đứa trẻ."

"Và tạo ra con quái vật."

Lâm Đại nói.

Thoáng chút sợ hãi.

"Sau khi người con gái ấy c·hết."

"Tất cả tình yêu đối với loài người trong Lâm đệ."

"Sụp đổ."

"Sau đó là những điều mà ai cũng biết."

"Hai người chú ruột do hắn hạ lệnh g·iết."

"Trưởng lão hội thay một vòng."

"Tất cả những người tham gia thừa kế đều c·hết sạch."

"Vì Cảng bên kia hơn một trăm nghìn c·hết vì nó."

"Không ai còn có thể ngăn cản."

"Không có gì."

"Dám ngăn cản nó nữa."

"Huyết tính."

"Vô tình."

"Tuyệt đối."

"Ngài hỏi tôi vì sao Vì Cảng bên kia không x·âm p·hạm."

"Tôi trả lời ngài Hữu Mỏ bên này còn có nó."

Hiền huynh nghe.

Liền cười.

Lâm Đại cũng cười.

Rồi đêm qua.

Chương 293: Người Làng