Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 300: G·i·ế·t Đi

Chương 300: G·i·ế·t Đi


Lâm lão nghe.

"Vậy con đã vất vả rồi." Lâm lão nói.

Rồi nằm xuống.

Giống như cây khô sắp c·hết.

Mắt nhìn lên trần cao.

Cái môi khô khốc, cất lên tiếng nói:

"Liệu ước muốn của ta có phải là sai lầm?" Lâm lão hỏi.

Lâm Tâm im lặng.

Lâm tam thái tử cất tiếng:

"Mọi trách nhiệm con sẽ xử lý thay cha."

Lâm lão im lặng.

Nước mắt bắt đầu chảy ra, từ hai cái hốc mắt già nua ấy:

"Ta xin lỗi." Lâm lão nói.

"Ta xin lỗi vì đã để con sinh ra có một người mẹ tồi."

"Ta cũng biết những việc bà ấy làm đối với con khi con còn trẻ."

"Ta cũng biết bà ấy luôn h·ành h·ạ con."

"Ta cũng biết bà ấy luôn chút sự đau khổ của mình xuống máu thịt."

"Ta cũng biết."

"Nhưng tình yêu của ta."

"Dành cho bà ấy."

"Đã nhiều hơn tình yêu của ta."

"Dành cho con."

"Ta xin lỗi."

Lâm Tâm im lặng.

"Ta cũng biết." Lâm lão nói với đôi mắt ướt lệ, với cái họng nghẹn ngào.

Chút hết ra mọi sự đau khổ.

"Con không phải là kẻ đã hại c·hết mẹ ruột."

"Lâm Đại có thể lén lút bỏ vào thiết bị kia để nghe lén con."

"Sao ta không thể nghe tiếng con mỗi khi Lâm Đại lén lút."

"Ta cũng biết là sai lầm của bà ấy."

"Ta cũng biết kẻ hại c·hết mẹ ruột không phải là con."

"Ta cũng biết con yêu bà ấy hơn ai hết."

"Ta cũng biết."

Lâm lão nghe ngào.

Mọi sự đau khổ.

"Nhưng khi nghe thấy tiếng con dằn vặt."

"Nhưng khi nghe thấy đau đớn."

"Nhưng khi nghe thấy tiếng con giãy giụa và bà ấy đ·ã c·hết."

"Ta cũng không muốn tìm con về."

"Ta cũng chẳng chú tâm vào nó."

"Chẳng bận tâm đến con."

"Mặc con, tự sống c·hết."

"Nhưng rồi." Lâm lão khóc càng nhiều.

Đã ướt hết gối.

"Rồi họ tìm thấy con."

"Ta vẫn phải đến gặp mặt."

"Nhưng khi nhìn thấy con."

"Dù lý trí ta biết con không phải là kẻ đã g·iết hại mẹ ruột."

"Nhưng cảm xúc của ta luôn tìm một kẻ chịu tội và nó cho rằng kẻ ấy là con."

"Hai khía cạnh đấy đấu đá với nhau nhưng rồi một bên cũng chiến thắng."

"Ta đón con về, nhưng ta."

"Ta đã không còn muốn nhìn mặt con nữa."

"Ta đã khiến cho tất cả gia đình thù ghét con."

"Ta đã khiến vậy."

"Trừ Lâm Đại thằng ngốc đó biết sự thật luôn dành cho con tất cả tình yêu thương mà nó có, còn hai đứa kia đã hành động như kế hoạch đã được bày."

"Ta đã chút hết mọi sự đau khổ của mình dành cho con, ta đã chút hết tất cả sự ghẻ lạnh mà mình có."

"Nhưng con."

"Con lớn lên vẫn mạnh mẽ, vẫn dũng cảm."

"Con yêu gia đình hơn ai hết."

"Con yêu họ dù họ có thù hận con?"

"Nhiều lúc đến ta, cũng chẳng thể biết được vì sao chuyện lại như vậy."

Lâm lão khóc hết nước mắt.

Khóc hết.

Như chút hết ra mọi sự đau khổ bấy lâu nay của lòng mình.

"Bây giờ ta sẽ trao lại trách nhiệm cho con."

"Mà không, trước đến nay chuyện vẫn vậy."

"Hãy cưới nhiều vợ, sinh nhiều con."

"Đó là trách nhiệm của gia chủ."

"Còn Lâm Nhị xin con, xin con hãy tha thứ cho nó, hãy dành một chút sự khoan dung còn lại trong trái tim mình, trong trái tim vẫn còn chút ấy nóng ấy, dành cho nó."

"Ta biết con luôn tha thứ cho nó, ta biết con luôn tha thứ cho ta, ta biết nhưng nội tâm của ta, luôn muốn, con oán trách ta một lần."

"Nhưng ta không thể có được điều ấy."

"Vì con."

"Mạnh mẽ vô cùng."

"Nhưng." Lâm lão chồm dạy.

Hai bàn tay già nua run rẩy nắm chặt lấy đôi tay đang tràn đầy sức sống của Lâm Tâm.

"Xin con, xin con, hãy dành sự từ bi, từ bi dành cho nó."

Lâm lão nói xong, như bị sét đánh.

Tay run bình lại, người vội ngã xuống, nằm xuống nơi gối hai mắt chợn to.

Lâm tam thái tử chậm tới.

Vuốt đôi mắt xuống.

Rồi thôi.

Giờ chẳng biết là đêm hay ngày nữa.

Nhưng vào thời khắc này.

Người cầm lái của Lâm gia.

Thọ tám mươi bảy tuổi.

Từ trần.

Người hầu đến.

Sau khi Lâm tam thái tử ra ngoài.

Vẫy hiệu.

Ngày hôm sau tiếng tang khóc khắp nơi.

Người của Lâm gia.

Trên dưới đều khóc cả.

Hữu Mỏ mỗi người đều vì thế mà tiếc thương.

Người đến người đi.

Viếng thăm không dứt.

Nhưng có những người khi đến lại run tay.

Vì họ hay biết.

Một điều sắp tới.

Ngay chiều hôm đó.

Lâm tam thái tử, giờ đã là gia chủ.

Danh chính.

Ngôn thuận.

Ngay chiều hôm đó.

Tất cả những người.

Những thân tín.

Của Lâm lão.

Đều b·ị c·hém đầu.

Tự sát.

Những vị công tử.

Cùng cha.

Khác mẹ.

Với gia chủ đương nhiệm bây giờ.

Thụ sự yêu thích của Lâm lão.

Tiếp cận.

Hay thân cận với Lâm lão.

Đều b·ị c·hém đầu.

Hoặc t·ự s·át.

Những vị trưởng lão.

Có quan hệ với Lâm lão.

Dù thù địch hay thân mật.

Đều t·ự s·át.

Hoặc b·ị c·hém đầu.

Tất cả diễn ra trong một buổi chiều.

Một cách thần tốc.

Và nhanh chóng.

Khiến cho lòng người.

Run sợ.

Trăm năm sau trong Lâm gia sử sách.

Sự kiện này được gọi.

Là một đời thiên tử.

Một đời thần.

Vì ngay sau khi n·gười c·hết phải c·hết.

Những thân tín.

Những tử sĩ.

Của Lâm tam thái tử.

Đều được cân nhắc về năng lực rồi bổ nhiệm vào vị trí hạch tâm của Lâm gia.

Một lượng người quá lớn.

Quá lớn để chuẩn bị trong một hai năm.

Trong phủ của Lâm Nhị công tử bây giờ.

Lâm tam thái tử vẫn đang ngồi đó.

Trầm lặng.

Người ở trước mặt đang liên tục mắng chửi.

Người ở trước mặt đang liên tục khích khinh.

"Ngươi đã g·iết Lâm Đại."

"Ngươi đã g·iết Lâm Muội."

"Cái gì mà sập mỏ."

"Cái gì mà c·háy n·hà."

"Đừng tưởng ta không biết."

"Đừng tưởng ta ngu si."

"Ta biết trong mắt ngươi."

"Kẻ luôn nhận được tình yêu của cha mẹ."

"Kẻ được nhận trí tuệ trời ban."

"Kẻ có tất cả mọi thứ mà người khác muốn."

"Ta."

"Dù có là anh trai ngươi."

"Cũng là kẻ ngu si."

"Đố kỵ."

"Với ngươi."

"Với mọi thứ mà ngươi có."

"Ta biết những điều đấy vì ta không ngu."

"Nhưng giờ."

"Chẳng có thứ gì có thể thỏa mãn được ngươi nữa."

"Ngươi g·iết mẹ."

"Vì người khác có thể tranh dành tình thương với ngươi."

"Ngươi g·iết cha."

"Để ngồi lên vị trí gia chủ."

"Ngươi g·iết anh."

"Ngươi g·iết em."

"Để làm con c·h·ó vẫy đuôi cho người khác."

"Ngươi g·iết tất cả trưởng lão, ngươi g·iết tất cả chú bác, ngươi g·iết tất cả những anh em cùng cha khác mẹ đối với ngươi.

"Để loại bỏ mối nguy hiểm có thể tiềm tàng."

"Ngươi g·iết hết."

"Giờ."

"Giờ còn ta đấy."

"Sao không g·iết nốt ta đi."

"Sao không g·iết nốt ta đi."

Từng câu từng chữ là từng tiếng gào thét.

Từng câu từng chữ là từng lời đau khổ.

Nước mắt giàn giụa đầu tóc rối bời.

Lâm Nhị như sắp điên.

Sắp điên thật rồi.

Đâu còn cái bóng dáng.

Của Lâm gia công tử ngày nào.

Lâm gia chủ vẫn ngồi yên.

Lắng nghe.

Mọi lời mà Lâm Nhị nói.

Không lời phản bác.

Không tiếng kêu lên.

Lâm Nhị quay sang nhìn Lâm gia chủ.

Phát điên.

Đi tới.

Người xung quanh lao vào muốn cản.

Những Lâm gia chủ khoát tay liền thôi.

Nắm lấy của áo của Lâm gia chủ.

Lâm Nhị gào thét nói.

"G·i·ế·t ta."

"G·i·ế·t ta đi."

Lâm gia chủ vẫn mặt bình như nước.

Quay đầu.

Vẫy tay.

Đối với người nô bộc.

Người nô bộc đó.

Thoáng hiểu liền do dự.

Nhưng lập tức liền đưa.

Rút ra một con dao.

Sắc.

Nhìn thôi.

Cũng thấy nhọn.

Đưa cho Lâm gia chủ.

Lâm gia chủ mặt điềm tĩnh.

Đưa cho Lâm Nhị.

Chương 300: G·i·ế·t Đi