Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 301: Chiến Trận

Chương 301: Chiến Trận


"G·i·ế·t đi."

"Sao." Cầm lấy con dao sắc.

Ngạc nhiên.

Khó hiểu.

"Ta sẽ g·iết ngươi đấy." Lâm Nhị gào thét nói.

"Kẻ thù ở ngay trước mặt ngươi." Lâm gia chủ bình tĩnh nói.

"Đâm đi." Lâm gia chủ nói.

Nắm lấy con dao sắc trong tay.

Những dòng kí ức cứ hiện ra, giữa hận thù và toán loạn.

"Ngươi sẽ được trả thù đấy, đâm đi, kẻ g·iết anh, kẻ g·iết em, kẻ g·iết mẹ, kẻ bức cha, đâm đi, ngươi sẽ trả thù cho họ đấy." Lâm gia chủ điềm nhiên nói.

"Ta sẽ thật g·iết ngươi đấy." Lâm Nhị vung dao gào thét.

"Đâm đi." Lâm gia chủ nói.

"Ghaaaaaaaaa."

Lâm Nhị gào thét.

Những dòng suy nghĩ.

Những lời nói.

Đang điên cuồng trong tâm trí của hắn.

"Ta sẽ g·iết ngươi đấy, ngươi không s·ợ c·hết sao?" Dao vung trước mặt.

Mắt đối mắt.

Người thì điềm nhiên.

Kẻ thì điên loạn.

"Tại sao ngươi không s·ợ c·hết?" Nước mắt bắt đầu chảy ra từ hai hốc mắt của một kẻ điên loạn.

"Tại sao ngươi lại đón nhận nó?"

"Tại sao?" Hắn nói khi giọng hắn cứ rưng rưng.

"Tại sao ngươi lại làm những điều như vậy, tại sao?"

"Trả lời ta." Hắn ôm lấy đầu đi loạn khắp phòng, hai bàn tay cắm thẳng vào trong da thịt, như muốn xé toạc nó ra, như muốn, thấu hết nỗi lòng này.

Hắn vọt tới.

Nắm lấy cổ áo của Lâm gia chủ.

Mà gào thét.

"Giờ trong mắt ngươi lại là tình yêu thương."

"Tại sao nó vẫn vậy từ trước cho đến giờ."

"Tại sao ta không thể nhìn ra được."

"Tại sao ngươi yêu thương họ mà lại g·iết họ đi."

"Trả lời ta." Hắn nắm lấy cổ áo của Lâm gia chủ gào thét vung vẩy.

Lâm gia chủ điềm nhiên nhìn hắn.

"Tình yêu trong ngươi dành cho họ, còn nhiều cả ta, còn tồn tại lâu hơn cả ta, vậy tai sao, tại sao?"

Lâm gia chủ điềm tĩnh.

"C·hết đối với ngươi là sự giải thoát, nhưng ta sẽ chẳng để ngươi c·hết đâu, đôi khi sống còn đau khổ hơn là c·hết, vậy hãy sống đi, sống hết cõi đời này."

Vứt lấy cổ áo, đẩy người đi ra, Lâm Nhị hắn cười, cười trong điên loạn.

"Cút đi, vĩnh viễn cút đi, từ nay về sau, từ giờ cho đến cuối cuộc đời, ta không bao giờ, muốn nhìn, hay muốn nghe lời ngươi nói nữa." Lâm Nhị thét gào, lời từ đáy lòng ra.

Lâm gia chủ đứng dậy, hiểu, điềm nhiên nhìn hắn, rồi rời đi.

Vậy là từ giờ đến cuối đời, Lâm Nhị công tử bị quản thúc.

Vậy là từ giờ đến cuối đời, huynh đệ từ mặt.

Vậy là từ giờ đến cuối đời, người còn lại duy nhất, sẽ không bao giờ, trao lại, tình thương.

Ngày hôm đó trong buổi tối đã muộn.

Ngày hôm đó trên một tầng lầu cao.

Hiền huynh cùng Thế huynh đang ngồi uống rượu.

Lâm gia chủ.

Chậm rãi đi vào.

"Lâm gia chủ." Hiền huynh cùng Thế hai người lên tiếng chào.

Lâm gia chủ khẽ cúi đầu thì lễ.

Đứng trước bàn Lâm gia chủ không ngồi xuống.

Hiền huynh nhìn cất lời nên tiếng nói:

"Lâm gia chủ đã đến sao không ngồi?"

"Tiểu nhân phận thấp kém, đến đây chưa dám ngồi." Lâm gia chủ điềm nhiên cất tiếng.

"Thấp kém thì thấp kém, nhưng khi ta cho phép huynh vẫn được ngồi."

"Mời." Hiền huynh làm thế.

Lâm gia chủ hành lễ.

Rồi ngồi xuống.

Khi ngồi vào bàn.

Phục vụ mang bát đũa đến.

Rượu được rót vào ly.

Lâm gia chủ cất tiếng nói:

"Lâm gia vô hạn tiếc thương trước sự ra đi của phu nhân, nhưng giờ kẻ ác đã chịu tội, người không thể đơn côi lẻ bóng, người không thể thiếu lửa gia đình, hạ nhân biết chuyện này tuy hơi sớm, nhưng không thể kéo dài nó quá lâu, dễ khiến cho lòng người khó xử, nay hạ nhân có một người em gái, tuổi tác non trẻ, dung mạo cũng một chín một mười với phu nhân khi xưa, sớm đã ái mộ ngài đệ tử, mong ngài đệ tử rộng lòng đón nhận, để cho lòng người được yên, để cho thiên hạ được nhờ."

Lâm gia chủ khiêm tốn hành lễ.

Hiền huynh cười, hiểu mà chẳng nói.

Người đi đến lại là người năm xưa.

Hiền huynh cười nhận người ấy làm vợ.

"Nay ta thuận theo ý trời, nay ta thuận theo lòng người, phải không Lâm gia chủ." Hiền huynh cười trêu nói.

"Phải thưa ngài đệ tử." Lâm gia chủ khiêm tốn cúi mình.

Thế huynh nhìn Hiền huynh, nhìn Lâm gia chủ cười mà nói:

"Dứt bỏ cái thân phận phàm phu, Lâm gia chủ xứng với hai chữ, kiêu hùng."

Lâm gia chủ cúi đầu mà chẳng nói.

Uống một ly rượu.

Rồi đưa Lâm phu nhân trở về.

Nơi này chỉ còn lại hai người và một trăng.

Bách Nghiệp làng.

Nơi có đất rộng, giao với hai làng.

Là nơi có quán ăn, là nơi có chợ lớn.

Là nơi mà Vì Cảng, là nơi mà Hữu Mỏ.

Chia nhau tranh địa bàn.

Lúc này ở khu quán ăn của Hữu Mỏ.

Khách đến tấp nập.

Nơi này cũng chẳng xa.

Nên có người của Hữu Mỏ ở đây, có người ở Vì Cảng, có người ở Bách Nghiệp, có người ở nơi xa.

Tất cả.

Đều đến nơi đây làm khách.

Trong phòng bếp nơi đầu bếp cùng lửa đang khiêu vũ.

Mồ hôi dài chảy trên chán ai kia.

Chẳng nói cười, mặt ai cũng nghiêm túc.

Này là vậy, đâu lạ gì.

Bỗng.

Đang nấu ăn đôi tai của một gã đầu bếp nhảy.

Giống một kẻ quen thuộc đã quá quen với thứ âm thanh này.

Thứ âm thanh.

Mà ai cũng phải nhớ.

Tay ngưng chặt thịt.

Tay giơ làm dấu.

Tất cả đầu bếp dừng lại.

Trên tay ai kia cũng đang cầm lấy một thanh dao sắc.

Sắc mặt ai cũng bặm chợn giống như những kẻ vừa thoát khỏi chốn lao tù.

Họ dừng lại việc làm.

Đứng mai phục trước cửa.

Khi cánh cửa bị đạp ra.

Bàn chân khác đạp đi vào.

Đầu bếp động thủ trước.

Một cước đạp thẳng ngực.

Ngõ nhỏ người ngã xuống.

Ngõ nhỏ kẻ đi sau.

Ngõ nhỏ đều ngã xuống.

Khi chúng đứng lên.

Dao sắc đã bổ vào vai chúng.

Khăn che mặt nhưng vẫn thét gào trong đau đớn.

Cúi chỏ đánh sang đầu đạp vào tường.

Nắm thanh đao khác c·hặt đ·ầu người xuống.

Nắm thanh đao kia.

Đại chiến đến rồi.

"Mẹ mày tìm c·hết." Văng tục chửi bậy.

Một người là đủ to.

Chắn ngang cả ngõ nhỏ.

Những kẻ sau đang loạn.

Không giống một chiến binh.

Đao thái thịt nay chém thịt.

Máu tươi ra.

Ngươi kêu lên.

"Đoàng."

"Bùm."

Thứ âm thanh ai cũng quen thuộc.

Hai phát xuống người đi rồi.

Uỳnh.

Người ngã nhào ra đất.

Người đạp qua xác.

Người đi vào.

Đại chiến nổ ra trong phòng bếp.

"Mẹ mày phòng nhỏ, cầm đũa chơi với dao à." Một kẻ cầm dao từ trên lao xuống chém.

Máu bắn ra nhiều kẻ ngã xuống rồi.

Nhưng phòng nhỏ dao cũng có lợi thế.

Đâu phải cứ s·ú·n·g là thắng dao rồi.

Âm thanh từ bếp vang ra ngoài.

Bên ngoài nơi đây cũng đại chiến.

Được nỗi bên ngoài xử rất gọn.

Phòng to người nhiều.

Chốn đi đâu.

Loạt âm thanh vang lên.

Người c·hết như hả dạ.

Người cho trong bếp cầm đũa tới.

Đâu phải đầu bếp là không biết bắn s·ú·n·g đâu.

Âm thanh vang lên hai bên đại chiến.

Ngoài kia trong này.

Loạn như nhau.

"C·hết cho ông mày."

"Ghaaaaaaaaa."

"Mày."

Đánh bất ngờ bên kia không giữ được thế.

Dù ai cũng là chiến binh.

Nhưng đứng trước s·ú·n·g thương.

Chúng sinh bình đẳng.

Những kẻ đeo mặt nạ.

Quấn vải đen.

Chúng đều hành động nhanh.

Rất dứt khoát.

Có người đi đến giữa nơi chiến trường.

Theo sau là hai nam nhân người khác.

Đứng giữa mưa bom bão đ·ạ·n ấy.

Họ vẫn làm như thể chẳng sợ gì.

Chương 301: Chiến Trận