Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Vinh Danh Pháp Sư Vô Tâm, Phân Tích Nhân Vật Đáng Ái Mộ
Hiền huynh quá ác không thể biện hộ được nữa, đúng là trong mắt nó thế nhân xứng với năm chữ, Chúng sinh như sâu kiến mà.
Còn Lâm tam thái tử, nhân vật này được xây dựng quá đẹp, quá hoàn hảo.
Hình ảnh đối lập được tác giả sử dụng, hình ảnh đối lập, về hai con người, trong mắt thế nhân, trong mắt độc giả.
Trong mắt thế nhân Lâm tam thái tử là một quỷ, quỷ đội trong lốt người, nó g·iết mẹ mình vì không muốn chia sẻ tình thương cho ai hết, vì người ta làm hỏng, phá đi món đồ nó thích, nó g·iết hết những kẻ liên quan, tất cả cô dì chú bác, anh em họ hàng đều ngã xuống, đến cả Vì Cảng bên kia có liên quan gia đình nó cũng g·iết hết một nửa, còn một nửa còn lại để chúng sống, sống trong sợ hãi, nó bức cha, ép cha, thoái vị, rồi c·hết, mặc dù trong mắt thế nhân anh cả cùng em gái c·ái c·hết ấy cùng nó chẳng liên quan nhưng nghi ngờ sẽ có người làm thế, nó nhậm chức, ép, bức anh trai bị quản thúc đến hết đời, nó g·iết hết tất cả những cô gì chú bác, ông bà, anh em cùng cha khác mẹ, họ hàng xa, tất cả những kẻ có liên quan đến gia chủ cũ để ngồi vững địa vị, một con quỷ, một quỷ đội trong lốt người.
Nhưng trong mắt độc giả, Lâm tam thái tử lại là một con người khác, lại là một cậu bé, cậu bé bị nguyền rủa, nguyền rủa bởi tri thức, bởi lời nguyền, vĩnh viễn không có nổi một chút tình yêu thương, người mẹ chút hết lên đầu một đứa trẻ mọi sự đau khổ, do tập tục ở nơi đấy họ cũng chẳng ưa gì bà, họ biến một con người từ tốt đẹp trở nên tồi tệ, để rồi tất cả những sự đau khổ của con người ấy lại chút hết lên đầu một đứa trẻ, đứa con mình, thế nhưng một kẻ bị nguyền rủa bởi tri thức không nhận ra điều ấy là sai sao, nó nhận ra, nó biết, nó sáng suốt hơn ai hết, thế nhưng lời nguyền khiến cho cậu khát cầu tình yêu thương, khiến cho cậu dù nhận ra cũng liên tục hạ tiêu chuẩn của mình xuống, rồi tự lừa mình đó là tình yêu thương, những đứa trẻ luôn đố kị với cậu vì cậu luôn được ở gần mẹ, được ăn ngon, được mặc đẹp, được mặc những bộ áo dài, áo dài để che đi v·ết t·hương đau, một kẻ yêu gia đình hơn ai hết, một kẻ khát cầu tình thương hơn bất cứ ai, rồi cậu được tổ chức một chuyến đi chơi với mẹ, cậu là người vui vẻ hơn ai hết, cậu chuẩn bị mọi thứ, cậu làm mọi việc, nhưng tiệc vui lại hóa thành tiệc thương đau, vụ á·m s·át xảy ra cậu đã phải làm nhiều việc, để rồi cuối cùng, mặc dù là lỗi của nhiều người kia, cậu đã làm mọi cách, lỗi nhiều nhất của người mẹ, nhưng cho đến mãi tận bây giờ, cậu vẫn tự oán mình là kẻ gây ra c·ái c·hết cho người mẹ, anh em cô lập cậu, ghen tị với cậu, ghét bỏ cậu, cha thì vùi đầu vào công việc, Lâm tam thái tử lớn lên, chẳng có nổi một chút tình thương, rồi lớn lên cậu cũng yêu một con gái, nhưng theo những gì tác giả mô tả, chẳng rõ đây là tình yêu, hay kiếm tìm tình thương nữa, nếu đấy là kiếm tìm tình thương thì sau khi họ g·iết người con gái đấy đi, chút tình thương còn lại mà Lâm tam thái tử có thể cảm nhận được, đã mất rồi, cậu là người yêu gia đình này hơn ai cả, nhưng rồi họ lại ép cậu lựa chọn đây, một là rất nhiều người ngã xuống, hai là chỉ hai người ngã xuống thôi, cậu đã lựa chọn, một lựa chọn sáng suốt với thân phận là người thừa kế, là tương lai gia chủ, cậu đã khiến cho anh trai cả người luôn thương yêu mình phải ngã xuống, cậu đã khiến cho người em gái luôn lợi dụng mang rắc rối cho mình mà cậu thương yêu, cũng đi theo người anh cả, cha chút hết mọi sự ghẻ lạnh lên người cậu sau khi người mẹ c·hết vì dù lý trí có nói với ông h·ung t·hủ chẳng phải cậu nhưng cảm xúc luôn chỉ cho ông h·ung t·hủ chính là cậu, cuối cùng sau khi hai đứa con của mình c·hết, ông cũng rầu lòng mà rời đi, để lại mình cậu với người anh trai thứ hai, người anh trai thứ hai, vĩnh viễn từ mặt cậu.
Lâm tam thái tử là một nhân vật rất đẹp, nhưng đúng xứng với câu nói, Lâm tam thái tử có thể có tri thức khiến cho người đời kh·iếp hãi, có thể có mọi thứ mà kẻ phàm nhân ước mong, nhưng lại chẳng thể có một thứ mà kẻ phàm nhân dư giả là có nổi một người thương mình.
Một con quỷ đội trong lốt người, một cậu bé chẳng có nổi tình yêu thương.